Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Rô-ma 11

11
Chỉ một phần dân Y-sơ-ra-ên bị bỏ
1Vậy tôi nói: Đức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng? Chẳng hề như vậy; vì chính tôi là dân Y-sơ-ra-ên, dòng-dõi Áp-ra-ham, về chi-phái Bên-gia-min. 2Đức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước. Anh em há chẳng biết Kinh-thánh chép về chuyện Ê-li sao? Thể nào người kiện dân Y-sơ-ra-ên trước mặt Đức Chúa Trời, mà rằng: 3Lạy Chúa, họ đã giết tiên-tri Ngài, hủy-phá bàn-thờ Ngài; tôi còn lại một mình, và họ tìm giết tôi. 4Nhưng Đức Chúa Trời đáp lại thể nào? Ta đã để dành cho ta bảy ngàn người nam chẳng hề quì gối trước mặt Ba-anh. 5Ngày nay cũng vậy, có một phần còn sót lại theo sự lựa-chọn của ân-điển. 6Nhưng nếu bởi ơn thì chẳng phải bởi việc làm nữa; bằng chẳng, thì ơn không còn phải là ơn. 7Vậy thì làm sao? Ấy là dân Y-sơ-ra-ên chẳng được điều mình tìm; song những kẻ lựa-chọn thì đã được, và những kẻ khác thì bị cứng lòng, 8như có chép rằng: Đức Chúa Trời đã cho họ mờ-tối, con mắt chẳng thấy, lỗ tai chẳng nghe, cho đến ngày nay. 9Lại, Đa-vít có nói:
Ước gì bàn-tiệc của họ trở nên bẫy,
Lưới, nên dịp vấp chân và sự phạt công-bình cho họ;
10Ước gì mắt họ mù không thấy được,
Và lưng họ cứ khom luôn!
Vì dân Y-sơ-ra-ên vấp-phạm nên sự cứu đã đến cho dân ngoại
11Tôi lại hỏi rằng: Có phải dân Y-sơ-ra-ên vấp chân dường ấy hầu cho té xuống chăng? Chẳng hề như vậy! Nhưng ấy là bởi tội-lỗi họ mà sự cứu đã đến cho dân ngoại, hầu để giục lòng tranh-đua của họ. 12Vả, nếu tội-lỗi họ đã làm giàu cho thế-gian, sự kém-sút họ đã làm giàu cho dân ngoại, thì huống chi là sự thạnh-vượng của họ! 13Tôi nói cùng anh em là người ngoại: Bấy lâu tôi làm sứ-đồ cho dân ngoại, tôi làm vinh-hiển chức-vụ mình, 14cố sức để giục lòng tranh-đua của những kẻ đồng-tộc tôi, và để cứu mấy người trong đám họ. 15Vì nếu sự dứt-bỏ họ ra đã làm sự hòa-thuận cho thiên-hạ, thì sự họ trở lại trong ân-điển há chẳng phải là sự sống lại từ trong kẻ chết sao?
16Vả, nếu trái đầu mùa là thánh, thì cả đồng cũng thánh; và nếu rễ là thánh, thì các nhánh cũng thánh. 17Ví bằng có một hai nhánh bị cắt đi, và ngươi vốn là cây ô-li-ve hoang được tháp vào chỗ các nhánh ấy để có phần về nhựa và rễ của cây ô-li-ve, 18thì chớ khoe mình hơn các nhánh đó. Nhưng nếu ngươi khoe mình, thì hãy biết rằng ấy chẳng phải là ngươi chịu-đựng cái rễ, bèn là cái rễ chịu-đựng ngươi. 19Ngươi sẽ nói rằng: Các nhánh đã bị cắt đi, để ta được tháp vào chỗ nó. 20Phải lắm; các nhánh đó đã bị cắt bởi cớ chẳng tin, và ngươi nhờ đức-tin mà còn; chớ kiêu-ngạo, hãy sợ-hãi. 21Vì nếu Đức Chúa Trời chẳng tiếc các nhánh nguyên, thì Ngài cũng chẳng tiếc ngươi nữa. 22Vậy hãy xem sự nhân-từ và sự nghiêm-nhặt của Đức Chúa Trời: Sự nghiêm-nhặt đối với họ là kẻ đã ngã xuống, còn sự nhân-từ đối với ngươi, miễn là ngươi cầm-giữ mình trong sự nhân-từ Ngài; bằng chẳng, ngươi cũng sẽ bị chặt. 23Về phần họ, nếu không ghì-mài trong sự chẳng tin, thì cũng sẽ được tháp; vì Đức Chúa Trời có quyền lại tháp họ vào. 24Nếu chính ngươi đã bị cắt khỏi cây ô-li-ve hoang thuận tánh mình, mà được tháp vào cây ô-li-ve tốt nghịch tánh, thì huống chi những kẻ ấy là nhánh nguyên sẽ được tháp vào chính cây ô-li-ve mình!
Dân ngoại trở lại đạo sẽ đem sự cứu đến cho dân Y-sơ-ra-ên
25Vả, hỡi anh em, tôi không muốn anh em chẳng biết sự mầu-nhiệm nầy, e anh em khoe mình khôn-ngoan chăng: Ấy là một phần dân Y-sơ-ra-ên đã sa vào sự cứng lòng, cho đến chừng nào số dân ngoại nhập vào được đầy đủ; 26vậy thì cả dân Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu, như có chép rằng:
Đấng Giải-cứu sẽ đến từ Si-ôn,
Cất sự vô-đạo ra khỏi Gia-cốp;
27Ấy là sự giao-ước mà ta sẽ lập với họ,
Khi ta xóa tội-lỗi họ rồi.
28Nếu luận về Tin-lành thì họ là nghịch-thù bởi cớ anh em, còn luận về sự lựa-chọn, thì họ được yêu-thương bởi cớ các tổ-phụ; 29vì các sự ban-cho và sự kêu-gọi của Đức Chúa Trời chẳng hề đổi lại được bao giờ. 30Lại như khi trước anh em đã nghịch cùng Đức Chúa Trời, mà bây giờ được thương-xót bởi sự nghịch của họ, 31thì cũng một thể ấy, bây giờ họ đã nghịch, hầu cho cũng được thương-xót bởi sự thương-xót đã tỏ ra với anh em. 32Vì Đức Chúa Trời đã nhốt mọi người trong sự bạn-nghịch, đặng thương-xót hết thảy.
33Ôi! sâu-nhiệm thay là sự giàu-có, khôn-ngoan và thông-biết của Đức Chúa Trời! Sự phán-xét của Ngài nào ai thấu được, đường-nẻo của Ngài nào ai hiểu được! 34Vì, ai biết ý-tưởng Chúa, ai là kẻ bàn-luận của Ngài? 35Hay là ai đã cho Chúa trước, đặng nhận lấy điều gì Ngài báo lại? 36Vì muôn vật đều là từ Ngài, bởi Ngài, và hướng về Ngài. Vinh-hiển cho Ngài đời đời vô-cùng! A-men.

Đang chọn:

Rô-ma 11: VIE1925

Tô màu

Chia sẻ

Sao chép

None

Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập

YouVersion sử dụng cookies để cá nhân hóa trải nghiệm của bạn. Bằng cách sử dụng trang web của chúng tôi, bạn chấp nhận việc chúng tôi sử dụng cookies như được mô tả trong Chính sách Bảo mậtcủa chúng tôi