I Các Vua 2
2
Lời trối của Đa-vít. – Người qua đời. – Sa-lô-môn khởi trị-vì
1Khi ngày của Đa-vít hầu trọn, người truyền lịnh cho Sa-lô-môn, con trai mình, mà rằng: 2Ta hầu đi con đường chung của cả thế-gian, khá mạnh-dạn và nên người trượng-phu! 3Hãy giữ điều Giê-hô-va Đức Chúa Trời muốn con giữ, để đi trong đường lối Ngài, gìn-giữ những luật-pháp, điều-răn, mạng-lịnh, và sự dạy-dỗ của Ngài, y như đã chép trong luật-pháp của Môi-se, hầu cho con làm điều chi hay là đi nơi nào cũng đều được thành-công, 4và Đức Giê-hô-va sẽ làm ứng-nghiệm lời Ngài đã phán về ta, rằng: Nhược bằng các con trai ngươi cẩn-thận về đường-lối mình, hết lòng, hết ý theo lẽ thật mà đi ở trước mặt ta, thì ngươi sẽ chẳng hề thiếu người ngồi trên ngôi Y-sơ-ra-ên.
5Con biết sự Giô-áp, con trai Xê-ru-gia, đã làm cho cha, sự nó đã làm cho hai quan tướng của Y-sơ-ra-ên, là Áp-ne, con trai của Nê-rơ, và A-ma-sa, con trai của Giê-the, là hai người nó đã giết, làm đổ huyết ra trong lúc hòa-bình như trong cơn chiến-trận, và khiến cho huyết đổ ra trong chiến-trận dính vào đai nó thắt lưng, cùng vào giày nó mang nơi chân. 6Con hãy cứ sự khôn-ngoan con mà cư-xử, chớ để đầu bạc nó xuống âm-phủ cách bình-yên.
7Con hãy ở với các con trai Bát-xi-lai, người Ga-la-át, cách nhân-từ cho họ ăn đồng bàn cùng con; vì chính chúng nó đã đãi cha như vậy, mà đến đón rước cha, lúc cha chạy trốn trước mặt Áp-sa-lôm, anh con. 8Nầy còn kẻ ở với con, là Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, ở Ba-hu-rim, là kẻ lấy những lời độc-ác mà nguyền-rủa cha trong ngày cha đi đến Ma-ha-na-im; nhưng nó xuống đón cha tại Giô-đanh, thì cha đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà thề với nó rằng: Ta sẽ chẳng giết ngươi bằng gươm. 9Bây giờ, con chớ để nó khỏi phạt, vì con là khôn-ngoan, biết thế nào phải xử nó: Con khá làm cho đầu bạc nó dính máu mà xuống âm-phủ.
10Đa-vít an-giấc với các tổ-phụ mình, và được chôn trong thành Đa-vít. 11Những ngày Đa-vít trị-vì trên Y-sơ-ra-ên là bốn mươi năm: Người trị-vì bảy năm tại Hếp-rôn, và ba mươi ba năm tại Giê-ru-sa-lem. 12Đoạn, Sa-lô-môn ngồi trên ngai Đa-vít, cha mình, và nước người được lập rất vững-bền.
13A-đô-ni-gia, con trai Ha-ghít, đến cùng Bát-Sê-ba, mẹ của Sa-lô-môn. Bà nói: Ngươi đến có ý bình-an chớ? Người thưa rằng: Phải, có ý bình-an. 14Người lại rằng: Tôi có một lời nói cùng bà. Bà đáp: Hãy nói. 15Người tiếp: Bà biết rằng nước vốn thuộc về tôi, và cả Y-sơ-ra-ên đều mong thấy tôi trị-vì; nhưng ngôi nước đã trở nên của em tôi, vì do nơi Đức Giê-hô-va mà thuộc về người. 16Vậy bây giờ, tôi có một sự xin với bà, chớ từ-chối. Bà đáp: Hãy nói. 17Người nói: Xin bà hãy nói với vua Sa-lô-môn (vì người chẳng chối gì với bà), và cầu người cho tôi lấy A-bi-sác, người Su-nem, làm vợ. 18Bát-Sê-ba đáp: Được, ta sẽ nói với vua giùm cho ngươi.
19Bát-Sê-ba đi đến vua Sa-lô-môn, để nói với người giùm cho A-đô-ni-gia. Vua đứng dậy đi đón bà, cúi xuống lạy bà; đoạn, người ngồi trên ngai mình, và sai đặt một ngai khác cho mẹ mình; bà bèn ngồi bên tay hữu vua. 20Bà nói với vua rằng: Mẹ có một việc nhỏ xin con, con chớ từ-chối. Vua đáp: Mẹ ôi! Xin hãy nói; vì tôi sẽ chẳng từ-chối với mẹ đâu. 21Bà tiếp: Hãy ban A-bi-sác, người Su-nem, làm vợ A-đô-ni-gia, là anh con. 22Nhưng vua Sa-lô-môn thưa cùng mẹ mình rằng: Cớ sao mẹ xin A-bi-sác, người Su-nem, cho A-đô-ni-gia? Cũng hãy xin nước cho người luôn, vì người là anh cả tôi; hãy xin cho người, cho thầy tế-lễ A-bia-tha, và cho Giô-áp, con trai Xê-ru-gia.
23Vua Sa-lô-môn bèn chỉ Đức Giê-hô-va mà thề rằng: A-đô-ni-gia có nói lời đó nghịch với mạng-sống mình; bằng chẳng, nguyện Đức Chúa Trời xử tôi cách nặng-nề! 24Bây giờ, tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống, là Đấng đã làm cho tôi vững-vàng, và khiến tôi ngồi trên ngai của Đa-vít, cha tôi, cùng lập một nhà cho tôi y như lời Ngài đã hứa, mà thề rằng: A-đô-ni-gia sẽ bị xử-tử chính ngày hôm nay. 25Vua Sa-lô-môn bèn truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, xông đánh A-đô-ni-gia, thì người chết.
26Đoạn, vua nói với thầy tế-lễ A-bia-tha rằng: Hãy lui về A-na-tốt, trong đất ngươi, vì ngươi đáng chết. Song ngày nay ta không giết ngươi, vì ngươi có khiêng hòm giao-ước của Chúa Giê-hô-va, trước mặt Đa-vít, là cha ta, và bởi vì ngươi đã bị hoạn-nạn trong các sự hoạn-nạn của cha ta. 27Như vậy, Sa-lô-môn đuổi A-bia-tha ra đi không cho làm thầy tế-lễ của Đức Giê-hô-va nữa, hầu cho lời của Đức Giê-hô-va đã phán về nhà Hê-li, tại Si-lô, được ứng-nghiệm.
28Tin nầy thấu đến Giô-áp. (Vả Giô-áp đã theo phe A-đô-ni-gia, dầu không có theo phe của Áp-sa-lôm.) Người liền trốn đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, và nắm sừng của bàn-thờ. 29Người ta đến tâu với vua Sa-lô-môn rằng: Giô-áp đã trốn đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, và kìa người đứng bên cạnh bàn-thờ. Sa-lô-môn bèn sai Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, mà dặn rằng: Hãy đi đánh giết hắn đi. 30Bê-na-gia đi đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, nói cùng Giô-áp rằng: Vua có nói như vầy: Hãy ra khỏi đó. Giô-áp đáp: Không; ta muốn chết tại đây. Bê-na-gia đi thuật lại cho vua, và tâu rằng: Giô-áp đã nói và đáp lại như vậy. 31Vua nói rằng: Hãy làm y như hắn nói. Hãy giết hắn và chôn đi. Như vậy, ngươi sẽ cất khỏi ta và khỏi nhà cha ta huyết mà Giô-áp đã đổ ra vô cớ. 32Đức Giê-hô-va sẽ khiến huyết hắn đổ lại trên đầu hắn, vì hắn đã xông vào hai người công-bình hơn, tốt hơn hắn, và giết họ bằng gươm, mà Đa-vít, cha ta, không hay đến chi cả: ấy là Áp-ne, con trai của Nê-rơ, quan tướng của đạo-binh Y-sơ-ra-ên, và A-ma-sa, con trai Giê-the, quan tướng của đạo-binh Giu-đa. 33Huyết hai người ấy sẽ đổ lại trên đầu Giô-áp và trên đầu của dòng-dõi nó cho đến đời đời; còn phần Đa-vít và dòng-dõi người, nhà và ngôi nước người sẽ nhờ Đức Giê-hô-va mà được bình-yên mãi mãi. 34Vậy, Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, trở lên xông vào Giô-áp và giết người. Người được chôn ở nhà người, tại nơi đồng vắng. 35Vua đặt Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, làm quan tổng-binh thay cho Giô-áp, và lập Xa-đốc làm thầy tế-lễ thay cho A-bia-tha.
36Đoạn, vua sai đòi Si-mê-i, và nói với người rằng: Hãy cất cho ngươi một cái nhà tại Giê-ru-sa-lem, và ở đó; chớ ra đặng đi đầu nầy đầu kia. 37Vì khá biết rằng ngày nào ngươi ra khỏi đó, và đi qua khe Xết-rôn, thì chắc ngươi sẽ chết: Huyết ngươi sẽ đổ lại trên đầu ngươi. 38Si-mê-i thưa với vua rằng: Lời ấy phải lắm, vua-chúa tôi phán dặn điều gì, kẻ tôi-tớ vua sẽ làm điều đó. Vậy, Si-mê-i ở lâu ngày tại Giê-ru-sa-lem.
39Cuối ba năm, xảy có hai kẻ tôi-tớ của Si-mê-i trốn đến nhà A-kích, con trai Ma-a-ca, vua của Gát. Người ta đến thuật điều đó cho Si-mê-i mà rằng: Kìa, hai kẻ tôi-tớ ông ở tại Gát. 40Si-mê-i chỗi dậy, thắng lừa mình, đi đến Gát, nơi nhà A-kích, đặng tìm hai kẻ tôi-tớ mình. Gặp đoạn, bèn dẫn chúng nó về. 41Người ta thuật cho Sa-lô-môn rằng Si-mê-i ở Giê-ru-sa-lem đã đi đến Gát, rồi trở về. 42Vua sai đòi Si-mê-i mà phán rằng: Ta há chẳng có bắt ngươi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề, và bảo ngươi trước rằng: Khá biết rằng ngày nào ngươi ra, và đi đầu nầy đầu kia, thì ngươi chắc sẽ chết, sao? Và ngươi có thưa cùng ta rằng: Lời tôi đã nghe, thậm phải. 43Vậy, cớ sao ngươi không giữ lời chỉ Đức Giê-hô-va mà thề, và mạng-lịnh ta đã truyền cho ngươi? 44Vua lại nói với Si-mê-i rằng: Ngươi biết mọi sự ác ngươi đã làm cho Đa-vít, là cha ta, mà lòng ngươi vẫn còn nhớ lắm. Vậy nên Đức Giê-hô-va sẽ khiến sự ác của ngươi đổ lại trên đầu ngươi. 45Nhưng vua Sa-lô-môn sẽ được phước, và ngôi của Đa-vít sẽ được lập vững-bền trước mặt Đức Giê-hô-va đến đời đời. 46Đoạn, vua truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa; người bèn đi ra đánh giết Si-mê-i. Như vậy, ngôi nước được vững-bền trong tay Sa-lô-môn.
Đang chọn:
I Các Vua 2: VIE1925
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.