Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Công 13:1-52

Công 13:1-52 BD2011

Lúc ấy hội thánh tại An-ti-ốt có các tiên tri và các giáo sư: Ba-na-ba, Si-mê-ôn cũng được gọi là Người Da Đen, Lu-si-út người Sy-ren, Ma-na-ên bạn lúc thiếu thời của Vua Chư Hầu Hê-rốt, và Sau-lơ. Đang khi họ thờ phượng Chúa và kiêng ăn, Đức Thánh Linh phán, “Hãy biệt riêng cho Ta Ba-na-ba và Sau-lơ để họ làm công việc Ta kêu gọi họ.” Sau khi đã kiêng ăn và cầu nguyện, họ đặt tay trên hai người, rồi tiễn hai người ra đi. Vậy, do được Đức Thánh Linh sai phái, Ba-na-ba và Sau-lơ đi xuống Sê-lơ-xi-a, từ đó họ xuống tàu đến Đảo Chíp-rơ. Khi đến Sa-la-min họ giảng Đạo Đức Chúa Trời trong các hội đường của người Do-thái; họ cũng có Giăng đi theo làm phụ tá cho họ. Họ đi giảng khắp đảo và đến tận Pa-phô; tại đó họ gặp một thầy pháp kia tên là Ba-giê-xu, một tiên tri giả người Do-thái; ông ấy đang ở với Quan Trấn Thủ Sẹc-giu Pau-lu, một người thông minh. Quan ấy đã cho mời Ba-na-ba và Sau-lơ đến để giảng cho ông nghe Đạo Đức Chúa Trời. Nhưng thầy pháp Ê-ly-ma (đây là tên của ông trong tiếng Hy-lạp) ra sức chống đối họ và cố tình ngăn trở quan trấn thủ tin Chúa. Bấy giờ Sau-lơ, cũng có tên là Phao-lô, được đầy dẫy Đức Thánh Linh, nhìn thẳng vào mặt ông ta và nói, “Ông là người đầy mọi thứ gian xảo và mọi thứ dối trá; ông là con của Ác Quỷ và kẻ thù của mọi điều công chính. Ông có chấm dứt ngay việc làm cong các đường thẳng của Chúa không? Này, tay Chúa chống lại ông. Ông sẽ bị mù và không thấy mặt trời một thời gian.” Ngay lập tức sự mù mịt và tối tăm giáng trên ông ấy, ông ấy quờ quạng và tìm người nắm tay để dắt đi. Khi quan trấn thủ thấy sự việc đã xảy ra như thế, ông tin và lấy làm lạ về sự giảng dạy của Đạo Chúa. Phao-lô và các bạn đồng hành xuống tàu rời Pa-phô đến Pẹc-ga trong xứ Pam-phy-li-a; tại đó Giăng từ biệt hai ông để trở về Giê-ru-sa-lem. Nhưng hai ông rời Pẹc-ga và tiếp tục đến An-ti-ốt trong vùng Pi-si-đi-a. Đến ngày Sa-bát họ vào hội đường và ngồi xuống. Sau khi tuyên đọc Luật Pháp và Các Tiên Tri, những người quản lý hội đường sai người đến nói với họ, “Thưa anh em, nếu anh em có điều gì muốn nói để khích lệ mọi người, xin phát biểu.” Bấy giờ Phao-lô đứng dậy, lấy tay ra dấu cho mọi người chú ý, rồi nói, “Thưa đồng bào I-sơ-ra-ên và thưa quý vị, những người kính sợ Đức Chúa Trời, xin nghe tôi trình bày: Đức Chúa Trời của dân I-sơ-ra-ên này đã chọn các tổ phụ chúng ta và làm dân tộc chúng ta lớn mạnh trong khi họ còn trú ngụ trong xứ Ai-cập, và với cánh tay quyền năng Ngài dẫn đưa họ ra khỏi xứ đó. Trong khoảng bốn mươi năm, Ngài chịu đựng họ trong đồng hoang. Sau khi Ngài tiêu diệt bảy dân trong xứ Ca-na-an, Ngài ban xứ ấy cho họ làm sản nghiệp khoảng bốn trăm năm mươi năm. Kế đó Ngài ban cho họ các thủ lãnh cho đến thời Tiên Tri Sa-mu-ên. Bấy giờ họ đòi hỏi một vua, và Đức Chúa Trời đã ban cho họ Sau-lơ con của Kích, một người thuộc chi tộc Bên-gia-min; vua ấy trị vì bốn mươi năm. Sau đó Ngài bỏ vua ấy và lập Đa-vít làm vua của họ. Đa-vít là người Ngài đã làm chứng rằng, ‘Ta đã tìm được Đa-vít con trai Giê-se, một người đẹp lòng Ta, một người sẽ thực hiện mọi ý muốn Ta.’ Từ dòng dõi người ấy, Đức Chúa Trời đã ban cho dân I-sơ-ra-ên một Đấng Giải Cứu, đó là Đức Chúa Jesus, như lời Ngài đã hứa. Trước khi Đấng ấy xuất hiện, Giăng đã giảng về sự ăn năn bày tỏ qua phép báp-têm cho toàn dân I-sơ-ra-ên. Khi Giăng sắp hoàn tất chức vụ mình, ông nói, ‘Các người nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là Đấng ấy. Nhưng này, có một Đấng đến sau tôi; tôi không xứng đáng mở dây giày cho Ngài.’ Thưa anh chị em là dòng dõi trong gia đình của Áp-ra-ham và thưa quý vị là những người kính sợ Đức Chúa Trời, Đạo cứu rỗi này đã truyền cho chúng ta đó. Vì đồng bào chúng ta ở Giê-ru-sa-lem và những người lãnh đạo của họ không nhận ra Ngài và không hiểu những lời các vị tiên tri đã nói mà chúng ta thường nghe đọc trong mỗi ngày Sa-bát, nên khi lên án Ngài họ đã làm ứng nghiệm mọi lời đã chép về Ngài. Mặc dù họ không tìm thấy Ngài có tội gì đáng chết, họ vẫn đòi Phi-lát xử tử Ngài. Khi họ đã làm ứng nghiệm mọi điều đã viết về Ngài, họ đem Ngài xuống khỏi cây gỗ và đặt Ngài trong một ngôi mộ. Nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài sống lại từ cõi chết. Rồi trong nhiều ngày Ngài đã hiện ra cho những người đi theo Ngài từ Ga-li-lê lên Giê-ru-sa-lem xem thấy, và hiện nay những người ấy đang làm chứng về Ngài cho nhiều người. Hôm nay chúng tôi công bố cho anh chị em Tin Mừng mà Đức Chúa Trời đã hứa với các tổ phụ chúng ta. Đức Chúa Trời đã làm ứng nghiệm lời hứa của Ngài cho con cháu họ, tức cho chúng ta, bằng cách làm cho Đức Chúa Jesus sống lại. Điều đó cũng đã được chép trong Thánh Thi thứ hai rằng, ‘Con là con Ta, Ngày nay Ta đã sinh Con.’ Còn về việc Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài sống lại từ cõi chết để không bao giờ trở về sự hư nát nữa, Ngài đã phán như thế này, ‘Ta sẽ ban cho các ngươi những lời hứa thánh và quả quyết với Đa-vít.’ Trong một Thánh Thi khác Ngài cũng đã nói, ‘Chúa sẽ không để cho Người Thánh của Ngài thấy sự hư nát.’ Vì Vua Đa-vít, sau khi phục vụ thánh ý Đức Chúa Trời trong thế hệ mình, đã an giấc, đã được về với các tổ tiên của vua, và đã kinh nghiệm sự hư nát, nhưng Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm cho sống lại thì không hề kinh nghiệm sự hư nát. Vậy thưa anh chị em, anh chị em hãy biết rằng nhờ Đấng ấy mà ơn tha tội đã được rao truyền cho anh chị em, và nhờ Ngài, ai tin nhận sẽ được xưng công chính đối với mọi điều mà nếu cứ giữ theo Luật Pháp của Môi-se thì không ai có thể được xưng công chính. Vậy anh chị em hãy để ý những gì đã nói trong sách Các Tiên Tri, để những điều ấy không xảy đến với anh chị em, ‘Xem kìa, hỡi những kẻ hay khinh chê nhạo báng! Hãy kinh ngạc và chết mất đi, Vì trong thời các ngươi, Ta sẽ làm một việc, Một việc khó tin cho các ngươi, cho dù có người đến nói với các ngươi.’” Khi Phao-lô và Ba-na-ba đi ra, họ nài xin hai ông hãy giảng những lời ấy vào ngày Sa-bát kế tiếp. Sau khi buổi nhóm ở hội đường giải tán, nhiều người Do-thái và những người trong các dân ngoại theo Do-thái Giáo cách sùng tín đi theo Phao-lô và Ba-na-ba; hai ông giảng dạy thêm cho họ và khuyên họ cứ trung tín trong ân sủng của Đức Chúa Trời. Ngày Sa-bát kế tiếp, hầu như cả thành nhóm lại để nghe Đạo Chúa. Nhưng khi người Do-thái thấy đám đông, họ đầy lòng ganh tị, nên bôi bác những điều Phao-lô rao giảng và mạ lỵ ông. Vì thế Phao-lô và Ba-na-ba bạo dạn nói thẳng với họ, “Chúng tôi thấy cần phải rao truyền Đạo Đức Chúa Trời cho anh chị em trước nhất; nhưng vì anh chị em khước từ và xét mình không xứng đáng để hưởng sự sống đời đời, nên này, chúng tôi quay qua các dân ngoại, vì Chúa cũng đã truyền cho chúng tôi rằng, ‘Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng cho các dân ngoại, Để ngươi đem ơn cứu rỗi đến tận cùng trái đất.’” Khi những người trong các dân ngoại nghe như vậy, họ vui mừng và tôn vinh Đạo Chúa. Hễ ai đã được định để hưởng sự sống đời đời đều tin theo. Vậy Đạo Chúa được tràn ra khắp xứ đó. Tuy nhiên người Do-thái ở đó đã sách động quý bà trong giới thượng lưu theo Do-thái Giáo và những người lãnh đạo trong thành. Họ xúi giục những người ấy bắt bớ Phao-lô và Ba-na-ba và đuổi hai ông ra khỏi địa phận của họ. Vì thế hai ông phủi bụi dính chân mình để phản đối họ, rồi lên đường đến I-cô-ni-um. Còn các môn đồ thì đầy dẫy niềm vui và Đức Thánh Linh.

YouVersion sử dụng cookies để cá nhân hóa trải nghiệm của bạn. Bằng cách sử dụng trang web của chúng tôi, bạn chấp nhận việc chúng tôi sử dụng cookies như được mô tả trong Chính sách Bảo mậtcủa chúng tôi