Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Kết quả tìm kiếm cho: xuất hiện đột ngột

Xuất Ai Cập 5:7 (VIE2010)

“Các ngươi đừng phát rơm cho dân chúng làm gạch như trước nữa. Hãy để cho chúng tự đi kiếm rơm lấy mà làm.

Xuất Ai Cập 5:8 (VIE2010)

Nhưng số lượng gạch thì các ngươi phải buộc chúng giữ như cũ, không được giảm bớt. Vì rảnh tay nên chúng mới rủ nhau: ‘Hãy đi dâng sinh tế cho Đức Chúa Trời chúng ta!’

Xuất Ai Cập 5:9 (VIE2010)

Hãy giao thêm việc nặng nhọc cho chúng để vì bận rộn công việc, chúng chẳng còn quan tâm đến những lời dối trá đó nữa.”

Xuất Ai Cập 5:10 (VIE2010)

Các đốc công và trưởng toán đi ra nói với dân chúng: “Pha-ra-ôn đã bảo thế nầy: ‘Ta chẳng cấp rơm cho các ngươi nữa.

Xuất Ai Cập 5:11 (VIE2010)

Hãy tự đi kiếm rơm ở đâu đó thì kiếm; nhưng công việc của các ngươi thì không được giảm tí nào cả.’”

Xuất Ai Cập 5:12 (VIE2010)

Dân chúng phải tản mác khắp đất Ai Cập để gom góp gốc rạ thế cho rơm.

Xuất Ai Cập 5:13 (VIE2010)

Các đốc công lại thúc hối: “Hãy làm cho xong việc đi, mỗi ngày phải làm đủ số quy định như khi còn phát rơm vậy.”

Xuất Ai Cập 5:14 (VIE2010)

Những trưởng toán người Y-sơ-ra-ên do các đốc công của Pha-ra-ôn chỉ định để theo dõi những người Y-sơ-ra-ên khác đã bị đánh và tra hỏi: “Tại sao hôm qua và hôm nay các ngươi không làm đủ số gạch đã định như trước kia?”

Xuất Ai Cập 5:15 (VIE2010)

Các trưởng toán người Y-sơ-ra-ên đến kêu van với Pha-ra-ôn: “Sao bệ hạ nỡ đối xử với các đầy tớ bệ hạ như thế?

Xuất Ai Cập 5:16 (VIE2010)

Đầy tớ bệ hạ không được phát rơm, nhưng họ lại cứ buộc: ‘Hãy làm gạch đi!’ Nầy, đầy tớ của bệ hạ bị đánh đập; nhưng lỗi là do chính dân của bệ hạ.”

Xuất Ai Cập 5:17 (VIE2010)

Vua đáp: “Các ngươi là quân lười biếng, quân lười biếng! Vì vậy mà các ngươi nói với nhau: ‘Hãy đi dâng sinh tế cho Đức Giê-hô-va!’

Xuất Ai Cập 5:18 (VIE2010)

Bây giờ hãy đi làm việc đi, chẳng ai phát rơm cho đâu; nhưng các ngươi vẫn phải nộp đủ số gạch.”

Xuất Ai Cập 5:19 (VIE2010)

Các trưởng toán Y-sơ-ra-ên thấy mình đang lâm vào cảnh rắc rối khi người ta bảo: “Các ngươi không được giảm số gạch đã ấn định mỗi ngày.”

Xuất Ai Cập 5:20 (VIE2010)

Ra khỏi cung điện Pha-ra-ôn, họ gặp Môi-se và A-rôn đang đợi tại đó.

Xuất Ai Cập 5:21 (VIE2010)

Các trưởng toán nói: “Hai ông đã làm cho chúng tôi thành vật đáng tởm trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, đã trao gươm vào tay họ để giết chúng tôi. Cầu xin Đức Giê-hô-va xem xét và xử đoán các ông!”

Xuất Ai Cập 5:22 (VIE2010)

Môi-se trở về và thưa với Đức Giê-hô-va: “Lạy Chúa! Tại sao Chúa ngược đãi dân nầy? Sao Chúa lại sai con đến đây?

Xuất Ai Cập 5:23 (VIE2010)

Từ khi con yết kiến Pha-ra-ôn và nhân danh Chúa mà nói thì vua ấy lại ngược đãi dân nầy, và Chúa chẳng giải cứu dân Ngài.”

Xuất Ai Cập 6:1 (VIE2010)

Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Bây giờ con sẽ thấy những gì Ta làm cho Pha-ra-ôn. Thật, bởi bàn tay quyền năng của Ta, vua ấy sẽ để cho Y-sơ-ra-ên ra đi; bởi bàn tay quyền năng của Ta, vua ấy sẽ đuổi họ ra khỏi xứ.”

Xuất Ai Cập 6:2 (VIE2010)

Đức Chúa Trời lại phán với Môi-se: “Ta là Đức Giê-hô-va.

Xuất Ai Cập 6:3 (VIE2010)

Ta đã hiện ra với Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp với tư cách là Đức Chúa Trời Toàn Năng; nhưng Ta chưa hề tỏ cho họ biết danh Ta là Giê-hô-va.

Xuất Ai Cập 6:4 (VIE2010)

Ta cũng đã lập giao ước với họ để ban đất Ca-na-an, là đất họ đã cư ngụ như những khách lạ.

Xuất Ai Cập 6:5 (VIE2010)

Ta cũng đã nghe lời thở than của dân Y-sơ-ra-ên bị người Ai Cập bắt làm nô lệ và nhớ lại giao ước của Ta.

Xuất Ai Cập 6:6 (VIE2010)

Vì vậy, con hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Ta là Đức Giê-hô-va, Ta sẽ đem các con ra khỏi gánh nặng của người Ai Cập và giải phóng các con khỏi ách nô lệ. Ta sẽ giơ thẳng tay, dùng sự đoán phạt nặng nề mà chuộc các con.

Xuất Ai Cập 6:7 (VIE2010)

Ta sẽ nhận các con làm dân Ta, và Ta sẽ là Đức Chúa Trời của các con. Các con sẽ biết Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con, Đấng đã đem các con ra khỏi gánh nặng của người Ai Cập.

Xuất Ai Cập 6:8 (VIE2010)

Ta sẽ đem các con vào miền đất Ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, và ban đất ấy cho các con làm sản nghiệp: Ta là Đức Giê-hô-va.’”