Phi-lê-môn 1:4-25
Phi-lê-môn 1:4-25 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Tôi cảm-tạ Đức Chúa Trời tôi, hằng ghi-nhớ anh trong lời cầu-nguyện, vì nghe nói anh có lòng yêu-thương và đức-tin trong Đức Chúa Jêsus và cùng các thánh-đồ. Tôi cầu-xin Ngài rằng đức-tin đó, là đức-tin chung cho chúng ta, được có hiệu-nghiệm, khiến người ta biết ấy là vì Đấng Christ mà mọi điều lành được làm trong chúng ta. Vả, hỡi anh, tôi đã được vui-mừng yên-ủi lắm bởi lòng yêu-thương của anh, vì nhờ anh mà lòng các thánh-đồ được yên-ủi. Vậy nên, dầu trong Đấng Christ, tôi có quyền truyền-dạy anh việc nên làm, song vì lòng yêu-thương của anh, nên tôi nài-xin thì hơn. Tôi, Phao-lô, đã già rồi, hiện nay lại vì Đức Chúa Jêsus-Christ chịu tù nữa, tôi vì con tôi đã sanh trong vòng xiềng-xích, tức là Ô-nê-sim, mà nài-xin anh; ngày trước người không ích gì cho anh, nhưng bây giờ sẽ ích lắm, và cũng ích cho tôi nữa: tôi sai người về cùng anh, người như lòng-dạ tôi vậy. Tôi vốn muốn cầm người ở lại cùng tôi, đặng thế cho anh mà giúp việc tôi trong cơn vì Tin-lành chịu xiềng-xích. Nhưng tôi không muốn làm điều gì mà chưa được anh đồng-ý, hầu cho điều lành anh sẽ làm chẳng phải bởi ép-buộc, bèn là bởi lòng thành. Vả, có lẽ người đã tạm xa-cách anh, cốt để anh nhận lấy người mãi mãi, không coi như tôi-mọi nữa, nhưng coi hơn tôi-mọi, coi như anh em yêu-dấu, nhứt là yêu-dấu cho tôi, huống chi cho anh, cả về phần xác, cả về phần trong Chúa nữa! Vậy nếu anh coi tôi là bạn-hữu anh, thì hãy nhận lấy người như chính mình tôi vậy. Nhược bằng người có làm hại anh hoặc mắc nợ anh điều chi, thì hãy cứ kể cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều nầy: sẽ trả cho anh, — còn anh mắc nợ tôi về chính mình anh thì không nhắc đến. — Phải, hỡi anh, ước chi tôi được nhận sự vui-vẻ nầy bởi anh trong Chúa; anh hãy làm cho tôi được thỏa lòng trong Đấng Christ. Tôi viết cho anh, đã tin chắc anh hay vâng lời, biết anh sẽ làm quá sự tôi nói đây. Nhân thể hãy liệu sắm nhà trọ cho tôi, vì tôi mong rằng nhờ anh em cầu-nguyện, sẽ được trở về cùng anh em. Ê-pháp-ra, là bạn đồng-tù trong Đức Chúa Jêsus-Christ với tôi, có lời thăm anh, Mác, A-ri-tạc, Đê-ma và Lu-ca, cùng là bạn cùng làm việc với tôi cũng vậy. Nguyền xin ân-điển của Đức Chúa Jêsus-Christ ở với tâm-thần anh em!
Phi-lê-môn 1:4-25 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
Tôi luôn luôn tạ ơn Đức Chúa Trời mỗi khi nhắc đến anh trong khi cầu nguyện. Tôi được nghe về đức tin của anh nơi Chúa Giê-su và tình yêu thương anh bày tỏ cho tất cả các thánh đồ. Tôi cầu xin rằng lòng rộng lượng từ đức tin của anh sẽ giúp anh hiểu biết sâu xa hơn tất cả những phúc lành mà chúng ta có trong Chúa Cứu Thế. Thật vậy, tôi rất vui mừng và được khích lệ vì tình yêu thương của anh, bởi vì, thưa anh, nhờ anh, lòng các thánh đồ được phấn khởi. Cho nên, dù trong Chúa Cứu Thế, tôi có quyền truyền bảo anh về việc anh nên làm, nhưng tôi thà lấy tình yêu thương nài xin anh thì hơn. Tôi là Phao-lô, một người đã già rồi, nay lại còn bị tù vì Chúa Cứu Thế Giê-su. Tôi xin anh giúp cho đứa con mà tôi sinh trong cảnh ngục tù, đó là Ô-nê-sim. Trước kia đối với anh, nó thật là vô dụng nhưng bây giờ đã trở nên hữu dụng cho anh lẫn cho tôi: Tôi xin gởi nó về với anh, nó là tấm lòng của tôi vậy. Về phần tôi, tôi muốn giữ nó lại, để nó thay anh phục vụ tôi trong khi tôi bị xiềng xích vì truyền giảng Phúc Âm. Nhưng tôi không muốn làm gì khi chưa được anh đồng ý để công việc tốt đẹp anh làm là việc tự nguyện chứ không phải ép buộc. Nó đã rời xa anh ít lâu, có lẽ là để anh nhận nó lại mãi mãi, không phải nhận lại như một nô lệ nhưng hơn hẳn một nô lệ, như người anh em thân yêu, rất thân yêu đối với tôi, huống chi đối với anh thì càng thân yêu hơn biết bao! Cả về tình người lẫn tình trong Chúa. Vậy, nếu anh xem tôi là bạn đồng đạo, thì xin anh hãy tiếp nhận nó như tiếp nhận chính mình tôi. Nếu nó có làm thiệt hại hay mắc nợ anh điều gì, anh cứ tính cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều này, tôi sẽ hoàn lại cho anh; còn anh mắc nợ tôi về chính bản thân anh thì không nhắc đến. Vâng, thưa anh, xin anh giúp tôi hưởng được niềm vui ấy trong Chúa và làm cho lòng tôi phấn khởi trong Chúa Cứu Thế. Tôi viết thư này cho anh, vì tôi tin rằng anh sẽ nghe theo và tôi cũng biết rằng anh sẽ làm hơn những điều tôi yêu cầu nữa. Nhân thể, xin anh chuẩn bị chỗ trọ cho tôi, vì tôi hy vọng, nhờ anh chị em cầu nguyện, tôi sẽ được trở về với anh chị em. Ê-pháp-ra, người bạn tù của tôi trong Chúa Cứu Thế Giê-su xin gởi lời thăm anh. Mác, A-ri-tạc, Đê-ma, và Lu-ca là các bạn đồng lao của tôi cũng vậy. Nguyện xin Chúa Cứu Thế Giê-su ban đầy ân sủng trên tâm linh anh chị em.
Phi-lê-môn 1:4-25 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Anh Phi-lê-môn thân mến, mỗi khi cầu nguyện, tôi nhắc đến anh và luôn cảm tạ Đức Chúa Trời của tôi. Vì tôi thường nghe nói về tình yêu thương của anh đối với tất cả con dân Đức Chúa Trời và đức tin anh đã đặt trong Chúa Giê-xu. Mỗi khi anh chia sẻ đức tin với người khác, cầu Chúa cho lời nói anh tác động sâu xa trong lòng họ, khi họ thấy những điều tốt đẹp do Chúa Cứu Thế Giê-xu thực hiện trong đời sống anh. Lòng yêu thương của anh đã đem lại cho tôi nhiều an ủi, vui mừng. Anh đã sưởi ấm lòng của tất cả con dân Chúa. Vì thế, dù tôi có quyền nhân danh Chúa Cứu Thế bảo anh làm việc này, nhưng vì tình yêu thương, thiết tưởng tôi yêu cầu anh là hơn. Tôi, Phao-lô—người bạn già của anh đang bị tù vì Chúa Cứu Thế Giê-xu. Tôi chỉ yêu cầu anh giúp Ô-nê-sim là con tôi trong Chúa, vì tôi đã dìu dắt người này đến với Chúa giữa khi tôi mắc vòng lao lý. Trước kia đối với anh, người này thật là vô dụng nhưng nay đã thành người hữu ích cho cả anh và tôi. Tôi sai Ô-nê-sim về với anh, như đem cả tấm lòng tôi gửi cho anh. Tôi muốn giữ người này ở đây với tôi để người này thay anh giúp việc tôi trong lúc tôi bị lao tù vì Phúc Âm. Nhưng tôi không muốn làm gì khi chưa được anh đồng ý. Trái lại, tôi muốn để anh tình nguyện thì hay hơn. Có lẽ Ô-nê-sim đã xa anh một thời gian ngắn, để trở về với anh mãi mãi, không phải làm nô lệ như ngày trước, nhưng đã trở thành đứa em thân yêu của anh. Ô-nê-sim thân thiết với tôi nên đối với anh lại càng thân yêu hơn nữa, theo cả tình người lẫn tình anh em trong Chúa. Vậy nếu anh xem tôi là bạn thân, hãy đón tiếp Ô-nê-sim như tiếp chính tôi. Nếu anh ấy đã gây thiệt hại gì cho anh, hay còn mắc anh món nợ nào, xin anh cứ tính cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết câu này: Tôi sẽ trả lại cho anh đủ số. Còn chuyện anh nợ tôi về chính bản thân mình thì không nhắc nhở. Anh thân mến, vì Chúa, hãy dành cho tôi ân huệ đó, để khích lệ lòng tôi, một người anh em trong Chúa Cứu Thế. Viết mấy dòng này, tôi biết chắc chắn không những anh sẽ làm điều tôi yêu cầu, mà còn làm nhiều hơn nữa. Đồng thời, xin anh dọn sẵn phòng trọ cho tôi vì tôi hy vọng Đức Chúa Trời sẽ nhậm lời cầu nguyện của tất cả các tín hữu và cho tôi sớm được tự do trở về với anh chị em. Ê-pháp-ra gửi lời thăm anh. Anh ấy cùng bị giam cầm với tôi vì truyền giảng Chúa Cứu Thế Giê-xu. Mác, A-ri-tạc, Đê-ma, và Lu-ca là các bạn đồng sự của tôi cũng xin gửi lời chào thăm anh. Cầu xin ơn phước của Chúa Cứu Thế Giê-xu đầy tràn tâm linh anh.
Phi-lê-môn 1:4-25 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Mỗi khi cầu nguyện tôi luôn luôn tạ ơn Chúa khi nhắc đến anh vì tôi nghe về lòng yêu thương của anh dành cho các con dân Chúa và về đức tin của anh trong Chúa Cứu Thế Giê-xu. Tôi cầu xin cho đức tin và sự tương giao mà anh san sẻ với mọi người sẽ giúp anh hiểu được mọi ơn lành mà chúng ta nhận được trong Chúa Cứu Thế. Thưa anh, tôi rất vui và được an ủi vì lòng yêu thương của anh dành cho các con dân Chúa đã làm tươi mát lòng họ rất nhiều. Cho nên, trong Chúa Cứu Thế tôi có thể bạo dạn bảo anh làm điều phải. Nhưng vì tôi quí mến anh nên tôi van xin anh. Tôi, Phao-lô, nay đã già rồi và còn bị tù tội vì Chúa Cứu Thế Giê-xu nữa. Tôi van xin anh vì con tôi là Ô-nê-xim, người đã trở nên con tôi trong đức tin khi tôi đang ngồi tù. Trước kia anh ta chẳng có ích gì cho anh nhưng bây giờ anh ấy rất ích lợi cho cả anh lẫn tôi. Tôi gởi anh ta về với anh đồng thời gởi cho anh tấm lòng tôi. Tôi rất muốn giữ anh ấy lại với tôi để anh ta có thể thay anh mà giúp đỡ tôi trong khi tôi ngồi tù vì Tin Mừng. Nhưng tôi không muốn làm điều mà anh không đồng ý để những gì anh làm cho tôi là tự ý anh chứ không phải vì tôi ép buộc. Có thể Ô-nê-xim đã xa cách anh tạm thời để anh nhận lại anh ấy vĩnh viễn— không phải nhận lại một tên tôi mọi nữa mà khác tôi mọi—nghĩa là một anh em yêu dấu. Tôi rất mến anh ấy nhưng tôi chắc anh sẽ mến anh ấy nhiều hơn vì là một thân hữu và tín hữu. Cho nên nếu anh xem tôi là bạn đồng công thì xin anh hãy tiếp đón anh ta như tiếp đón tôi. Nếu anh ấy đã làm thiệt hại hay mắc nợ anh điều gì thì cứ tính cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay viết điều nầy. Tôi sẽ trả cho anh nhưng còn về điều anh thiếu tôi, tức là đời sống của anh thì tôi sẽ không nhắc đến. Cho nên, thưa anh, xin anh làm ơn giùm tôi điều nầy. Hãy làm tươi mát lòng tôi trong Chúa Cứu Thế. Tôi viết thư nầy cho anh, tin chắc nơi sự vâng phục của anh, biết rằng anh sẽ làm hơn điều tôi yêu cầu. Còn một việc nữa—xin anh chuẩn bị một phòng trọ cho tôi vì tôi hi vọng Thượng Đế sẽ đáp lời cầu nguyện của anh để tôi có thể đến thăm anh. Ê-pháp-ra, bạn đồng tù với tôi trong Chúa Cứu Thế Giê-xu, gởi lời chào thăm anh. Mác, A-ri-tạc, Đê-ma và Lu-ca, các bạn đồng công với tôi cũng gởi lời chào thăm anh. Nguyền xin ân phúc của Chúa Cứu Thế Giê-xu ở với tâm linh anh.
Phi-lê-môn 1:4-25 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
Tôi luôn cảm tạ Đức Chúa Trời của tôi mỗi khi nhớ đến anh trong khi cầu nguyện, bởi vì tôi đã nghe về đức tin của anh nơi Đức Chúa Jesus và tình thương của anh đối với tất cả thánh đồ. Nguyện sự hiệp thông trong đức tin của anh được hiệu quả, để mọi người biết rằng mọi điều tốt đẹp trong chúng ta đều hướng về Đấng Christ. Thật vậy tình thương của anh đã làm cho tôi rất vui mừng và cảm kích, bởi vì thưa anh, anh đã làm phấn khởi lòng các thánh đồ. Vì lẽ đó dù trong Đấng Christ, tôi có thể mạnh dạn yêu cầu anh làm một việc chính đáng, nhưng tôi thà nài xin anh trên căn bản của tình yêu thì hơn –một người như tôi, Phao-lô, một người già, và bây giờ cũng là một tù nhân vì Đức Chúa Jesus Christ– Tôi nài xin anh cho Ô-nê-sim, con tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong xiềng xích. Trước kia nó thật vô dụng đối với anh, nhưng bây giờ nó hữu ích cho cả anh và tôi. Tôi gởi nó về lại với anh, như gởi theo lòng dạ của tôi vậy. Tôi thật muốn giữ nó lại với tôi, để nó thay anh giúp tôi trong lúc tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng, nhưng tôi không muốn làm điều gì khi chưa được anh đồng ý, để việc nghĩa của anh không phải vì miễn cưỡng, mà là tự nguyện. Có lẽ vì cớ ấy mà nó phải tạm xa cách anh ít lâu, để anh sẽ có nó lại mãi mãi, không phải như một tên nô lệ nữa, nhưng hơn một tên nô lệ, một anh em yêu dấu, đặc biệt là với tôi, huống chi là với anh, cả phần xác lẫn phần trong Chúa. Vậy nếu anh còn xem tôi là bạn đồng lao, xin anh đón nhận nó như thể đón nhận tôi. Nếu nó đã làm thiệt hại anh điều gì hoặc mắc nợ anh bao nhiêu, xin anh tính cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều này, tôi sẽ trả cho anh. Còn chuyện anh nợ tôi cả cuộc đời của anh, tôi chưa bàn tới. Phải, thưa anh, mong anh cho tôi được món lợi này trong Chúa; xin làm phấn khởi lòng tôi trong Đấng Christ. Tôi viết thư này với niềm tin quả quyết rằng anh sẽ làm theo, và tôi biết anh sẽ làm hơn điều tôi xin. Còn điều này nữa: xin anh chuẩn bị cho tôi một phòng, vì tôi tin rằng nhờ lời cầu nguyện của anh chị em, tôi sẽ được trả tự do để về với anh chị em. Ê-pháp-ra, bạn đồng tù với tôi trong Đức Chúa Jesus Christ, gởi lời thăm anh. Mác, A-ri-tạc, Đê-ma, và Lu-ca, các bạn đồng lao của tôi, cũng vậy. Nguyện xin ân sủng của Đức Chúa Jesus Christ ở với tâm linh anh chị em. A-men.
Phi-lê-môn 1:4-25 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Tôi luôn cảm tạ Đức Chúa Trời tôi, mỗi khi nhắc đến anh trong lời cầu nguyện, vì tôi được nghe về đức tin của anh nơi Chúa là Đức Chúa Jêsus, và lòng yêu thương của anh đối với tất cả các thánh đồ. Tôi cầu nguyện rằng sự chia sẻ đức tin của anh sẽ nâng cao sự hiểu biết về mọi điều tốt đẹp mà chúng ta có được trong Đấng Christ. Thưa anh, tình yêu thương của anh đã đem lại niềm vui và sự an ủi sâu xa cho tôi, vì nhờ anh mà lòng của các thánh đồ được tươi mới. Cho nên, dù trong Đấng Christ, tôi có quyền truyền cho anh điều phải làm, nhưng vì tình yêu thương, tôi muốn nài xin anh thì hơn. Tôi, Phao-lô, đã già rồi và hiện nay đang bị tù vì Đấng Christ Jêsus, nài xin anh giúp Ô-nê-sim, người con mà tôi đã sinh ra trong vòng xiềng xích. Trước kia, người nầy không ích lợi gì cho anh, nhưng bây giờ thì ích lợi cho cả anh và tôi. Tôi gửi người nầy về cho anh như gửi chính tấm lòng của tôi vậy. Tôi muốn giữ người nầy lại với tôi, để thay anh chăm lo cho tôi trong lúc tôi vì Tin Lành mà chịu xiềng xích. Nhưng tôi không muốn làm điều gì khi chưa được anh đồng ý, để việc lành anh làm không bởi ép buộc mà do tự nguyện. Có lẽ vì điều nầy mà Ô-nê-sim đã xa anh một thời gian, để anh có thể nhận lại người nầy mãi mãi, không phải như một nô lệ nữa, nhưng hơn hẳn một nô lệ, là một anh em quý mến. Đối với tôi, người nầy đặc biệt quý mến, nhưng đối với anh, lại càng quý mến hơn, cả về phần xác lẫn phần trong Chúa. Vậy, nếu anh xem tôi là bạn đồng lao, xin hãy tiếp nhận người nầy như chính mình tôi vậy. Nếu người nầy có làm thiệt hại anh, hoặc mắc nợ điều gì thì anh cứ tính cho tôi. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều nầy, tôi sẽ hoàn trả cho anh. Còn chuyện anh nợ tôi về chính bản thân mình thì không nhắc đến. Phải, thưa anh, xin anh cho tôi có được niềm vui nầy trong Chúa, và làm tươi tỉnh tâm hồn tôi trong Đấng Christ. Tôi viết cho anh với niềm tin tưởng là anh sẽ ưng thuận, và biết rằng anh sẽ làm quá điều tôi yêu cầu. Nhân thể, hãy chuẩn bị cho tôi một chỗ trọ, vì tôi hi vọng nhờ lời cầu nguyện của anh em, tôi sẽ được trở về với anh em. Ê-pháp-ra, người bạn tù của tôi trong Đấng Christ Jêsus, chào thăm anh; Mác, A-ri-tạc, Đê-ma và Lu-ca, những bạn đồng lao của tôi cũng vậy. Cầu xin ân điển của Chúa là Đức Chúa Jêsus Christ ở với tâm linh anh em!