Lu-ca 3:1-14
Lu-ca 3:1-14 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Năm thứ mười lăm đời Sê-sa Ti-be-rơ, — khi Bôn-xơ Phi-lát làm quan tổng-đốc xứ Giu-đê, Hê-rốt làm vua chư-hầu xứ Ga-li-lê, Phi-líp em vua ấy làm vua chư-hầu xứ Y-tu-rê và tỉnh Tra-cô-nít, Ly-sa-ni-a làm vua chư-hầu xứ A-by-len, An-ne và Cai-phe làm thầy cả thượng-phẩm, — thì có lời Đức Chúa Trời truyền cho Giăng, con Xa-cha-ri, ở nơi đồng vắng. Giăng bèn dạo qua hết thảy miền lân-cận sông Giô-đanh, giảng-dạy phép báp-têm về sự ăn-năn để được tha tội, như lời đã chép trong sách đấng tiên-tri Ê-sai rằng: Có tiếng kêu-la trong đồng vắng: Hãy dọn đường Chúa, ban bằng các nẻo Ngài. Mọi nơi sũng-thấp sẽ lấp cho đầy, Các núi các gò thì bị hạ xuống; Đường quanh-quẹo thì làm cho ngay, Đường gập-ghềnh thì làm cho bằng; Và mọi loài xác-thịt sẽ thấy sự cứu của Đức Chúa Trời. Vậy, Giăng nói cùng đoàn dân đến để chịu mình làm phép báp-têm rằng: Hỡi dòng-dõi rắn lục, ai đã dạy các ngươi tránh khỏi cơn thạnh-nộ ngày sau? Thế thì, hãy kết-quả xứng-đáng với sự ăn-năn; và đừng tự nói rằng: Áp-ra-ham là tổ-phụ chúng ta; vì ta nói cùng các ngươi, Đức Chúa Trời có thể khiến từ những đá nầy sanh ra con-cái cho Áp-ra-ham được. Cái búa đã để kề gốc cây; hễ cây nào không sanh trái tốt thì sẽ bị đốn và chụm. Chúng bèn hỏi Giăng rằng: Vậy thì chúng tôi phải làm gì? Người đáp rằng: Ai có hai áo, hãy lấy một cái cho người không có; và ai có đồ-ăn cũng nên làm như vậy. Cũng có những người thâu thuế đến để chịu phép báp-têm; họ hỏi rằng: Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì? Người nói rằng: Đừng đòi chi ngoài số luật định. Quân-lính cũng hỏi rằng: Còn chúng tôi phải làm gì? Người nói rằng: Đừng hà-hiếp, đừng phỉnh-gạt ai hết, nhưng hãy bằng lòng về lương-hướng mình.
Lu-ca 3:1-14 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
Năm thứ mười lăm, dưới triều Hoàng Đế Ti-bê-ri, khi Bôn-ti Phi-lát làm thống đốc Giu-đê, Hê-rốt làm vua chư hầu Ga-li-lê, Phi-líp (em Hê-rốt) làm vua chư hầu Y-tu-rê và Tra-cô-nít, Ly-sa-ni làm vua chư hầu A-bi-len, An-ne và Cai-pha, làm trưởng tế, có lời Đức Chúa Trời phán bảo Giăng, con trai Xa-cha-ri, trong đồng hoang. Giăng liền đi khắp các vùng phụ cận sông Giô-đanh và truyền giảng về phép báp-tem ăn năn để được tha tội. Đúng như lời trong sách tiên tri I-sa: “Có một tiếng kêu trong đồng hoang: Hãy sửa soạn đường Chúa, Đắp thẳng các lối Ngài, Mọi thung lũng sẽ lấp cho đầy, Mọi núi đồi sẽ bị san cho phẳng, Đường cong quẹo được sửa cho ngay, Lối gồ ghề phải làm cho bằng; Và cả nhân loại sẽ thấy ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.” Giăng bảo các đoàn người đến chịu báp-tem: “Hỡi loài rắn độc! Ai đã báo cho các người tránh cơn thịnh nộ sắp tới? Vậy hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn; và đừng tự hào: Áp-ra-ham là tổ tiên chúng ta, vì ta nói cùng các người: Đức Chúa Trời có thể biến những viên đá này thành con cháu Áp-ra-ham! Hiện nay lưỡi rìu đã đặt kề gốc cây; vì thế, bất cứ cây nào không sinh trái tốt sẽ bị đốn và ném vào lửa.” Đoàn dân hỏi Giăng: “Thế thì chúng tôi phải làm gì đây?” Giăng đáp: “Ai có hai chiếc áo, hãy chia cho người không có. Ai có thức ăn, hãy san sẻ cho người thiếu ăn.” Các người thu thuế cũng đến để chịu báp-tem, họ hỏi: “Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?” Giăng đáp: “Đừng lạm thu thuế má!” Các binh sĩ cũng hỏi: “Còn chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp: “Đừng tống tiền, hăm dọa hoặc vu cáo ai, nhưng hãy bằng lòng với đồng lương của mình!”
Lu-ca 3:1-14 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Năm thứ mười lăm đời Hoàng đế La Mã Ti-be-rơ. Khi đó Phi-lát làm tổng trấn xứ Giu-đê; Hê-rốt làm vua xứ Ga-li-lê; em Hê-rốt là Phi-líp cai trị xứ I-tu-rê và Tra-cô-nít; Ly-sa-nia cai trị xứ A-bi-len. An-ne và Cai-phe giữ chức thượng tế. Bấy giờ, Giăng, con Xa-cha-ri, nghe tiếng gọi của Đức Chúa Trời trong hoang mạc. Giăng đi khắp lưu vực sông Giô-đan, dạy mọi người phải chịu báp-tem để chứng tỏ lòng ăn năn, và quay về Đức Chúa Trời để được tha tội. Theo lời Tiên tri Y-sai nói về Giăng: “Người là tiếng gọi nơi hoang dã: ‘Phải dọn đường cho Chúa! Ngay thật mở lòng chờ đón Ngài! Hãy lấp đầy các thung lũng, và san phẳng các núi đồi. Hãy làm cho thẳng những khúc quanh co, và san cho bằng những chỗ gồ ghề. Và nhân loại sẽ thấy sự cứu chuộc từ Đức Chúa Trời.’” Giăng cảnh cáo đoàn dân đến xin chịu báp-tem: “Con cái loài rắn! Làm sao các ông có thể tránh thoát hình phạt của Đức Chúa Trời? Muốn chịu báp-tem, các ông phải có một đời sống mới, chứng tỏ lòng ăn năn trở lại với Đức Chúa Trời. Đừng tưởng mình là dòng dõi Áp-ra-ham thì Đức Chúa Trời sẽ dung tha, vì Đức Chúa Trời có quyền biến những hòn đá này thành con cháu Áp-ra-ham. Lưỡi búa xét đoán của Đức Chúa Trời đã vung lên! Cây nào không sinh quả tốt sẽ bị Ngài đốn và ném vào lửa!” Dân chúng hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm gì?” Giăng đáp: “Phải chia cơm sẻ áo cho người nghèo!” Những người thu thuế—hạng người mang tiếng xấu trong xã hội—cũng đến chịu báp-tem. Họ hỏi: “Chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp: “Phải liêm khiết, đừng lạm thu các sắc thuế nhà nước đã ấn định.” Các quân nhân cũng hỏi: “Còn chúng tôi phải làm gì?” Giăng đáp: “Đừng áp bức hay vu cáo để tống tiền, nhưng phải bằng lòng với đồng lương của mình!”
Lu-ca 3:1-14 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Vào năm thứ mười lăm triều đại Xê-xa Ti-bê-ri; những nhân vật sau đây ở dưới quyền Xê-xa: Bôn-ti Phi-lát cai quản miền Giu-đia; Hê-rốt cai trị miền Ga-li-lê; Phi-líp, em Hê-rốt, cai trị miền Y-tu-ria và Tra-cô-ni; và Ly-xa-nia cai quản miền A-bi-len. An-na và Cai-pha làm chức tế lễ tối cao. Lúc ấy có lời của Thượng Đế bảo với Giăng, con của Xa-cha-ri trong đồng hoang. Ông đi khắp vùng quanh sông Giô-đanh giảng lễ báp-têm về sự ăn năn để được tha tội. Như sách tiên tri Ê-sai viết: “Đây là tiếng của người kêu trong sa mạc: ‘Hãy chuẩn bị đường cho Chúa. San phẳng lối đi cho Ngài. Mọi thung lũng phải được lấp bằng, và mọi núi đồi phải được san phẳng. Đường quanh co phải sửa cho ngay, những lối đi gồ ghề phải san bằng. Mọi người sẽ biết sự cứu rỗi của Thượng Đế!’” Giăng bảo những người đến để chịu lễ báp-têm rằng, “Mấy anh là loài rắn độc! Ai đã cảnh cáo để các anh tránh khỏi cơn trừng phạt sắp đến của Thượng Đế? Hãy kết quả để chứng tỏ mình đã thực sự ăn năn. Đừng tự khoe, ‘Áp-ra-ham là ông tổ chúng tôi.’ Tôi nói cho các anh biết rằng Thượng Đế có thể biến các viên đá nầy ra con cháu Áp-ra-ham được đó. Bây giờ cái rìu đã đặt nơi rễ cây, sẵn sàng để đốn. Cây nào không sinh trái tốt đều sẽ bị chặt hết để chụm lửa.” Dân chúng hỏi Giăng, “Vậy chúng tôi phải làm gì?” Giăng đáp, “Nếu ai có hai áo, hãy chia một cái cho người không có áo. Còn ai có thức ăn, cũng làm như vậy.” Ngay cả những nhân viên thu thuế cũng đến với Giăng để chịu lễ báp-têm. Họ hỏi, “Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?” Giăng đáp, “Đừng đòi nhiều hơn số thuế mà các ông được chỉ thị phải thu.” Các quân nhân cũng hỏi, “Còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi phải làm gì?” Giăng trả lời, “Đừng cướp đoạt tiền của dân chúng, và cũng đừng lường gạt họ. Hãy bằng lòng về lương bổng của mình.”
Lu-ca 3:1-14 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
Trong năm thứ mười lăm của triều đại Hoàng Đế Ti-bê-ri-u, khi Pôn-tơ Phi-lát làm tổng trấn miền Giu-đê, Hê-rốt làm vua chư hầu miền Ga-li-lê, Phi-líp anh ông làm vua chư hầu miền I-tu-rê và miền Tra-cô-ni-tít, Ly-sa-ni-a làm vua chư hầu miền A-bi-len, An-nát và Cai-a-pha làm thượng tế, lời của Đức Chúa Trời đến với Giăng con trai Xa-cha-ri trong đồng hoang. Do đó ông đến khắp miền dọc Sông Giô-đanh rao giảng rằng mọi người phải ăn năn để được tha tội và hãy bày tỏ lòng ăn năn ấy qua phép báp-têm, như có chép trong sách của Tiên Tri Ê-sai, “Có tiếng kêu lên trong đồng hoang rằng: ‘Hãy chuẩn bị con đường của Chúa; Hãy làm bằng thẳng các lối đi của Ngài. Mọi thung lũng phải lấp cho đầy; Mọi núi đồi phải san cho thấp; Mọi đường cong quẹo phải sửa cho ngay; Mọi lối gập ghềnh phải ban cho phẳng; Bấy giờ mọi loài xác thịt sẽ thấy ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.’” Vậy Giăng nói với đoàn dân kéo ra gặp ông để chịu báp-têm, “Hỡi dòng dõi rắn lục kia, ai đã cảnh cáo các người để chạy trốn cơn thịnh nộ sắp đến? Vậy khá kết quả xứng đáng với sự ăn năn. Đừng tự nhủ rằng, ‘Chúng tôi đã có Áp-ra-ham là tổ phụ rồi,’ vì tôi nói cho các người biết: Đức Chúa Trời có thể dấy lên con cháu của Áp-ra-ham từ những viên đá này. Này, cái rìu đã để kề gốc cây. Hễ cây nào không sinh trái tốt sẽ bị đốn và quăng vào lửa.” Dân chúng hỏi ông, “Thế thì chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp, “Ai có hai áo hãy chia bớt cho người không áo; tương tự, ai có thực phẩm, hãy chia sớt cho người không có.” Ngay cả những người thu thuế cũng đến chịu báp-têm, họ hỏi ông, “Thưa thầy, chúng tôi phải làm chi?” Ông đáp, “Đừng thu hơn số đã ấn định.” Các binh lính cũng hỏi ông, “Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp, “Đừng tống tiền ai hay cáo gian ai để kiếm tiền, nhưng hãy thỏa lòng với lương bổng của mình.”
Lu-ca 3:1-14 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Năm thứ mười lăm dưới triều Sê-sa Ti-be-rơ — khi Pôn-xơ Phi-lát làm tổng đốc xứ Giu-đê; Hê-rốt làm vua chư hầu xứ Ga-li-lê; Phi-líp, em vua ấy, làm vua chư hầu xứ Y-tu-rê và Tra-cô-nít; Ly-sa-ni-a làm vua chư hầu xứ A-by-len; An-ne và Cai-phe làm thầy tế lễ thượng phẩm — thì có lời Đức Chúa Trời truyền cho Giăng, con Xa-cha-ri, trong hoang mạc. Giăng đi khắp các vùng lân cận sông Giô-đanh, rao giảng báp-têm về sự ăn năn để được tha tội, như lời đã chép trong sách tiên tri Ê-sai: “Có tiếng người kêu lên trong hoang mạc: Hãy dọn đường cho Chúa, làm thẳng các lối Ngài. Mọi thung lũng phải lấp cho đầy, Mọi núi đồi phải ban cho thấp; Đường cong quẹo phải sửa cho ngay, Lối gập ghềnh phải làm cho phẳng; Và cả nhân loại sẽ thấy ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.” Vì thế, Giăng nói với đoàn dân đến để ông làm báp-têm rằng: “Hỡi dòng giống rắn độc kia, ai đã báo cho các người biết để chạy trốn cơn thịnh nộ sắp đến? Vậy, hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn; đừng tự nhủ: ‘Áp-ra-ham là tổ phụ chúng tôi’; vì tôi nói với các người, Đức Chúa Trời có thể khiến những viên đá nầy trở thành con cháu cho Áp-ra-ham được. Cái rìu đã đặt kề gốc cây; cây nào không sinh quả tốt thì sẽ bị đốn và ném vào lửa.” Dân chúng hỏi Giăng: “Vậy chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp: “Ai có hai áo hãy chia cho người không có; ai có thức ăn cũng nên làm như vậy.” Cũng có những người thu thuế đến để chịu báp-têm, hỏi rằng: “Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?” Ông bảo họ: “Đừng thu quá mức quy định.” Binh lính cũng hỏi: “Còn chúng tôi phải làm gì?” Ông trả lời: “Đừng hăm dọa hoặc vu khống ai để tống tiền, nhưng hãy bằng lòng về đồng lương của mình.”