Giê-rê-mi 9:10-24
Giê-rê-mi 9:10-24 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Ta sẽ khóc-lóc thở-than về các núi, sẽ xướng bài ca sầu-não về nội cỏ nơi đồng vắng, vì thảy đều bị đốt-cháy, đến nỗi chẳng còn ai đi qua đó nữa. Tại đó chẳng còn nghe tiếng bầy súc-vật, chim trời và loài thú đều trốn đi cả rồi. Ta sẽ khiến Giê-ru-sa-lem thành ra đống đổ-nát, nơi ở của chó rừng; sẽ làm cho các thành của Giu-đa ra hoang-vu không người ở. Ai là người khôn-ngoan đặng hiểu những sự nầy? Và miệng Đức Giê-hô-va nói cùng ai, để người báo tin? Vì làm sao xứ nầy bị diệt bị cháy như đồng vắng, đến nỗi không ai qua lại? Đức Giê-hô-va đáp rằng: Ấy là vì chúng nó bỏ luật-pháp ta mà ta đã đặt cho; không vâng tiếng ta, và không bước theo. Nhưng chúng nó bước theo sự cứng-cỏi của lòng mình, theo các thần Ba-anh mà tổ-phụ mình đã dạy. Vậy nên, Đức Giê-hô-va vạn-quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ cho dân nầy ăn ngải-cứu, và cho uống mật-đắng. Ta sẽ làm cho chúng nó tan-lạc trong các dân-tộc mà chúng nó và tổ-phụ mình chưa từng biết; ta sẽ sai gươm đuổi theo, cho đến chừng nào đã diệt chúng nó. Đức Giê-hô-va vạn-quân phán như vầy: Hãy lo gọi những đàn-bà hay khóc mướn, cho chúng nó đến; hãy gọi những người đàn-bà rất khéo, cho chúng nó đến. Chúng nó hãy vội-vàng vì chúng ta mà than-khóc, cho mắt chúng ta rơi lụy, mí mắt chúng ta tràn nước ra! Vả, có tiếng phàn-nàn nghe từ Si-ôn, rằng: Chúng ta bị hủy-phá dường nào! Chúng ta bị xấu-hổ lắm, vì chúng ta bỏ đất; vì họ đã phá đổ chỗ-ở chúng ta! Hỡi các đàn-bà, hãy nghe lời của Đức Giê-hô-va, tai các ngươi hãy nghe lời miệng Ngài phán! Hãy dạy cho các con gái các ngươi bài ca-vãn; mỗi người hãy dạy cho kẻ lân-cận mình khóc-than! Vì sự chết đã lên vào cửa-sổ chúng ta, đã sấn vào trong cung chúng ta, giết con-cái tại ngoài đường, và kẻ trai-trẻ giữa chợ. Ngươi hãy bảo rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Thây người ta sẽ ngã xuống như phân đổ đồng ruộng, và như nắm lúa đổ ra sau lưng con gặt; chẳng ai sẽ lượm chúng nó lại! Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người khôn chớ khoe sự khôn mình; người mạnh chớ khoe sự mạnh mình; người giàu chớ khoe sự giàu mình; Nhưng kẻ nào khoe, hãy khoe về trí-khôn mình biết ta là Đức Giê-hô-va, là Đấng làm ra sự thương-xót, chánh-trực, và công-bình trên đất; vì ta ưa-thích những sự ấy, Đức Giê-hô-va phán vậy.
Giê-rê-mi 9:10-24 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
“Ta sẽ khóc lóc kêu than vì đồi núi, Vì đồng cỏ nơi sa mạc, ta sẽ ca lời ai oán: ‘Ôi! Khắp nơi tiêu điều, không người qua lại, Không tiếng bò rống; Từ chim trời đến thú rừng, Thảy đều trốn biệt, mất luôn.’ Ta sẽ biến Giê-ru-sa-lem thành đống đổ nát, Thành hang chó rừng, Và các thành của Giu-đa sẽ điêu tàn, Không người ở.” Người nào có đủ sự khôn ngoan để hiểu điều này? Người nào nhận được lời từ chính miệng CHÚA để giải thích việc này? Tại sao đất nước tan hoang, điêu tàn như sa mạc, không người qua lại? CHÚA phán: “Vì chúng đã bỏ luật pháp Ta ban cho, không vâng theo tiếng Ta, và cũng không sống theo luật Ta, nhưng lại sống theo lòng cứng cỏi mình, đi theo các thần Ba-anh như tổ phụ chúng đã dạy.” Vì thế, CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: “Này, Ta sẽ cho dân này ăn ngải cứu và uống nước độc. Ta sẽ tản mát chúng giữa các dân mà chúng và tổ phụ chúng chưa hề biết. Và Ta sẽ sai gươm giáo đuổi theo chúng cho đến khi Ta tuyệt diệt chúng.” CHÚA Vạn Quân phán như vầy: “Hãy chú ý! Hãy cho gọi các bà khóc thuê, Hãy mời các bà khéo kể lể đến! Hãy để các bà Vội cất tiếng khóc than, Cho mắt chúng tôi giọt lệ tuôn tràn, Cho con ngươi chúng tôi đầm đìa nước mắt! Vì từ Si-ôn có tiếng khóc than vọng về: ‘Than ôi! Xong đời chúng tôi rồi! Chúng tôi tủi nhục vô cùng! Chúng tôi phải xa lìa đất nước! Nhà cửa chúng tôi phá đổ tan hoang!’ Hỡi các bà, hãy lắng nghe lời của CHÚA! Hãy mở tai ra nhận lãnh lời từ miệng Ngài! Hãy dạy cho con gái các bà bài khóc than kể lể, Hãy dạy cho nhau bài ca ai oán! Thần Chết đã leo qua cửa sổ, Đã lẻn vào các đền đài chiến lũy chúng ta, Để giết hại con trẻ ngoài đường phố, Thanh niên giữa quảng trường.” CHÚA phán như vầy: “Hãy loan báo: Thây người sẽ ngã xuống Như phân ngoài đồng ruộng, Như cọng lúa rớt lại phía sau con gặt, Không người mót lượm!” CHÚA phán như vầy: “Người khôn ngoan đừng tự hào về sự khôn ngoan mình, Người mạnh sức đừng tự hào về sức mạnh mình, Người giầu có, đừng tự hào về sự giầu có mình. Nhưng người nào tự hào, hãy tự hào về điều này: Người ấy hiểu biết và xưng nhận Ta, Biết Ta là CHÚA, Ta ban bố tình yêu không dời đổi, Ta thi hành sự công bình và công chính trên đất, Vì Ta ưa thích những điều ấy.” Đấy là lời CHÚA.
Giê-rê-mi 9:10-24 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Tôi khóc lóc vì núi đồi trơ trọi và than vãn vì đồng cỏ hoang vu. Vì chúng bị tàn phá và không còn sự sống; Tiếng của gia súc cũng không còn nghe nữa; chim trời và thú rừng cũng trốn đi nơi khác. Chúa Hằng Hữu phán: “Ta sẽ tàn phá Giê-ru-sa-lem thành đống đổ nát. Nó sẽ biến thành hang chó rừng. Các thành của Giu-đa sẽ điêu tàn, không còn ai ở nữa.” Ai có đủ trí khôn để hiểu các biến cố này? Ai được sự chỉ dẫn của Chúa Hằng Hữu và có thể giải thích việc này? Tại sao cả xứ biến thành đồng hoang, không còn một bóng người qua lại? Chúa Hằng Hữu đáp: “Việc này xảy ra vì dân Ta khước từ sự chỉ dẫn của Ta; chúng không vâng theo những gì Ta phán. Thay vào đó, chúng đi theo lòng ngoan cố của chúng, thờ lạy các thần Ba-anh mà tổ phụ chúng dạy cho. Vậy nên, đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán: Này! Ta sẽ nuôi chúng bằng ngải cứu và cho uống nước độc. Ta sẽ làm cho chúng lưu tán trong các nước mà chúng và tổ phụ chúng chưa hề biết, dù vậy Ta sẽ cho gươm đuổi theo cho đến khi Ta tiêu diệt chúng hoàn toàn.” Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán: “Hãy cân nhắc tất cả việc này, và gọi những người than khóc. Hãy kéo bọn phụ nữ khóc mướn nơi tang chế. Nhanh lên! Hãy bắt đầu than khóc! Hãy để mắt chúng ta trào lụy đầm đìa. Hãy nghe dân cư của Giê-ru-sa-lem khóc than trong tuyệt vong: ‘Than ôi! Chúng ta đã bị tàn phá! Chúng ta tủi nhục vô cùng! Chúng ta phải lìa bỏ xứ của mình, vì nhà cửa của chúng ta đã bị kéo đổ!’” Các phụ nữ, hãy nghe lời Chúa Hằng Hữu; hãy lắng tai nghe lời Ngài phán. Hãy dạy con gái các ngươi than vãn; dạy láng giềng bài ai ca. Vì sự chết đã bò qua các cửa sổ của chúng ta và len lỏi vào các lâu đài. Nó giết hại lớp thanh xuân của chúng ta: Không còn trẻ con chơi trên đường phố, và không còn thanh niên tụ tập giữa quảng trường. Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán: “Thây người sẽ bỏ ngập đồng ruộng như phân bón, như các cọng rạ bị con gặt chà đạp dưới chân. Không ai lượm xác mà mai táng cả.” Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán: “Người khôn đừng tự hào là khôn sáng, người mạnh đừng khoe về sức mạnh, người giàu cũng đừng kiêu hãnh. Nhưng những ai có lòng tự hào hãy tự hào trong đơn độc: Rằng họ nhận biết Ta và thấu hiểu Ta là Chúa Hằng Hữu, Đấng bày tỏ lòng nhân ái, Đấng mang công bình và công chính đến trên đất, và Ta ưa thích những việc ấy, Ta, Chúa Hằng Hữu, đã phán vậy!”
Giê-rê-mi 9:10-24 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Tôi, Giê-rê-mi, sẽ khóc lóc thảm thiết cho các núi non và hát bài ai ca cho các ruộng nương bỏ phế. Tất cả đều hoang vu, không ai qua lại. Tiếng bò rống không còn nghe. Chim chóc bay đi cả rồi, và thú vật cũng chẳng còn. “Ta, CHÚA, sẽ biến Giê-ru-sa-lem ra đống hoang tàn, thành một nơi ở của chó rừng. Ta sẽ hủy diệt các thành của Giu-đa để không còn ai ở đó.” Ai là người khôn ngoan để hiểu biết những điều nầy? Có ai được CHÚA dạy bảo để giải thích những chuyện nầy không? Tại sao đất bị hủy hoại? Tại sao xứ đã trở thành sa mạc hoang vu không ai ở? CHÚA đáp, “Vì dân Giu-đa đã bỏ lời giáo huấn mà ta đã truyền cho. Chúng không vâng lời hay làm theo điều ta dặn bảo. Ngược lại, chúng đã ương ngạnh, chạy theo Ba-anh như tổ tiên chúng dạy bảo.” Vì vậy mà CHÚA Toàn năng, Thượng Đế của Ít-ra-en phán: “Ta sẽ sớm khiến dân Giu-đa ăn vật đắng và uống nước độc. Ta sẽ phân tán chúng ra trong các dân tộc khác mà cả chúng lẫn tổ tiên chúng chưa hề biết. Ta sẽ dùng gươm đánh đuổi dân cư Giu-đa cho đến khi chúng bị tận diệt.” CHÚA Toàn năng phán như sau: “Bây giờ hãy suy nghĩ đến những chuyện nầy! Hãy gọi những người đàn bà khóc mướn đến. Hãy mời những đàn bà giỏi về nghề đó. Bảo họ đến ngay và than khóc cho chúng ta. Để cho mắt chúng ta đẫm lệ, và đôi dòng nước mắt sẽ tuôn chảy từ mí mắt chúng ta. Người ta nghe tiếng kêu khóc thảm thiết từ Giê-ru-sa-lem: ‘Chúng ta bị hủy hoại rồi! Chúng ta thật đáng xấu hổ! Chúng ta phải rời xứ mình, vì nhà cửa chúng ta tiêu tan rồi.’” Bây giờ, hỡi các phụ nữ Giu-đa, hãy nghe lời CHÚA phán: hãy mở lỗ tai các ngươi ra mà nghe lời từ miệng Ngài. Hãy dạy con gái các ngươi biết khóc lóc thảm thiết. Hãy dạy nhau hát bài ai ca. Cái chết đã trèo qua cửa sổ chúng ta, xâm nhập vào các lâu đài, và thành phố của chúng ta. Cái chết đã ập đến bắt các trẻ con chúng ta đang chơi ngoài phố và các trai tráng đang gặp gỡ nhau nơi công viên. Hãy bảo, “CHÚA phán như sau: ‘Thây các người sẽ nằm la liệt trong đồng trống như phân bón. Chúng sẽ nằm la liệt như lúa mà nhà nông mới gặt, nhưng không ai gom lại.’” CHÚA phán như sau: “Người khôn chớ khoe về sự khôn ngoan mình. Người mạnh chớ khoe về sức lực mình. Người giàu chớ khoe về của cải mình. Nhưng ai muốn khoe thì hãy khoe rằng mình hiểu biết CHÚA. Hãy khoe rằng ta là CHÚA, và rằng ta nhân từ và công bằng, làm điều phải trên đất. Khoe như thế làm vừa lòng ta,” CHÚA phán vậy.
Giê-rê-mi 9:10-24 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
Thương núi đồi tôi nhỏ lệ khóc than, Tiếc đồng cỏ của đồng hoang tôi ngậm ngùi than thở, Vì chúng bị bỏ hoang đến nỗi không một bóng người qua lại, Không ai nghe tiếng của đàn súc vật ở nơi đó nữa; Ngay cả chim trời và thú vật cũng đều bỏ trốn, Chúng đã bỏ đi cả rồi. “Ta sẽ biến Giê-ru-sa-lem thành một đống hoang tàn đổ nát, Một chỗ trú ẩn cho các chó hoang; Ta sẽ khiến các thành của Giu-đa ra quạnh hiu vắng vẻ, Không người ở.” Ai khôn ngoan đủ để hiểu thấu những điều ấy chăng? Miệng CHÚA đã phán những điều ấy cho ai, để họ rao báo cho người ta biết? Tại sao đất nước lại bị tiêu điều và hoang phế như một đồng hoang, đến nỗi không có một bóng người qua lại? CHÚA phán, “Vì chúng đã bỏ luật pháp Ta đặt ra trước mặt chúng; chúng đã không vâng theo tiếng Ta, và cũng không đi trong luật pháp ấy. Ngược lại chúng cứ bước theo sự cứng cỏi của lòng chúng; chúng đã đi theo Ba-anh, mà tổ tiên của chúng đã dạy chúng.” Vì thế CHÚA các đạo quân, Đức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này, “Này, Ta sẽ cho dân này ăn thức đắng và uống nước độc. Ta sẽ tung rải chúng ra giữa các nước mà chính chúng và tổ tiên chúng chưa hề biết. Ta sẽ sai gươm đao đuổi theo chúng cho đến khi Ta tận diệt chúng.” CHÚA các đạo quân phán, “Các ngươi hãy ngẫm nghĩ đi, rồi hãy cho gọi những phụ nữ khóc mướn đến; Hãy mời cho được những phụ nữ khóc mướn chuyên nghiệp đến để chúng khóc. Hãy gọi các phụ nữ ấy đến cách gấp rút để chúng khóc cho chúng ta, Khóc cho đến khi mắt chúng ta tuôn tràn giọt lệ Và mí mắt chúng ta đổ lệ đầm đìa. Từ Si-ôn tiếng khóc than vang vọng, ‘Chúng tôi đã bị cướp phá tan tành! Chúng tôi thật vô cùng hổ nhục! Vì chúng tôi phải bỏ xứ ra đi, Vì chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà mình.’” Giờ đây, hỡi chị em phụ nữ, hãy nghe lời của CHÚA, Hãy mở tai các bà ra để nghe lời phán từ miệng Ngài; Hãy dạy cho các con gái của các bà biết khóc than ai oán, Hãy dạy cho láng giềng của nhau điệu khóc thảm sầu này, “Tử thần đã vào nhà chúng ta qua cửa sổ; Nó đã vào tận trong các cung thất chúng ta, để giết con cháu chúng ta, Đến nỗi không còn trẻ thơ nào chơi đùa trên hè phố, Không còn các nam nữ thanh niên tụ họp vui vẻ ở các quảng trường.” CHÚA phán thế này, “Hãy nói: Tử thi của người ta sẽ nằm ngổn ngang Như phân bón ngoài đồng, Như lúa đã cắt rồi mà còn bỏ nằm đó, Và không ai bó lại đem về.” CHÚA phán thế này, “Người khôn chớ tự hào về sự khôn ngoan mình; người mạnh chớ tự hào về sức mạnh mình; người giàu chớ tự hào về sự giàu có mình; nhưng ai muốn tự hào, người ấy hãy tự hào về điều này rằng người ấy hiểu và biết Ta, CHÚA, Đấng thể hiện đức nhân từ, công lý, và công chính trên đất, vì Ta ưa thích những điều ấy,” CHÚA phán.
Giê-rê-mi 9:10-24 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Tôi sẽ khóc lóc thở than cho các núi, Xướng lên bài ca sầu não cho các đồng cỏ trong hoang mạc, Vì chúng đã bị đốt cháy, không một bóng người qua lại, Chẳng còn nghe tiếng bầy gia súc; Từ chim trời cho đến thú rừng, Tất cả đều trốn mất. “Ta sẽ khiến Giê-ru-sa-lem thành đống đổ nát, Thành hang chó rừng; Và làm cho các thành của Giu-đa hoang tàn, Không người ở.” Ai là người đủ khôn ngoan để hiểu những việc nầy? Miệng Đức Giê-hô-va phán với ai để họ công bố lại? Tại sao xứ sở điêu tàn, quạnh hiu như hoang mạc, không một bóng người qua lại? Đức Giê-hô-va phán: “Vì chúng đã bỏ luật pháp mà Ta đã lập cho chúng, không vâng lời Ta và không sống theo luật pháp Ta. Nhưng chúng sống theo tính ương ngạnh của lòng mình, đi theo các thần Ba-anh mà tổ phụ chúng đã dạy.” Vì thế, Đức Giê-hô-va vạn quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán: “Nầy, Ta sẽ cho dân nầy ăn ngải cứu và uống nước độc. Ta sẽ làm cho chúng tan lạc giữa các dân tộc mà chúng và tổ phụ chúng chưa từng biết; Ta còn sai gươm giáo đuổi theo cho đến khi đã tận diệt chúng.” Đức Giê-hô-va vạn quân phán: “Hãy xem xét và gọi các phụ nữ khóc mướn đến; Sai tìm những phụ nữ khéo than van về. Bảo chúng hãy mau cất tiếng bi ai, Để mắt chúng tôi rơi lệ, Mi chúng tôi đầm đìa nước mắt! Vì có tiếng khóc than vọng về từ Si-ôn rằng: ‘Chúng tôi bị tàn phá! Chúng tôi tủi nhục vô cùng! Vì chúng tôi đã phải lìa xứ sở; Nhà cửa chúng tôi đã bị tàn phá!’” Hỡi các bà, hãy nghe lời của Đức Giê-hô-va, Hãy mở tai nghe lời từ miệng Ngài; Hãy dạy cho con gái mình bài ca sầu thảm, Dạy cho nhau khúc hát thương đau! Vì sự chết đã leo qua cửa sổ, Lẻn vào lâu đài chúng ta, Giết hại trẻ con ngoài đường phố Và thanh niên trên các quảng trường. Con hãy nói: “Đức Giê-hô-va phán thế nầy: ‘Thây người sẽ ngã xuống Như phân đổ ngoài đồng ruộng, Như gié lúa sau lưng con gặt Chẳng ai lượm chúng làm gì.’” Đức Giê-hô-va phán: “Người khôn đừng tự hào về sự khôn ngoan mình; Người mạnh đừng tự hào về sức mạnh mình; Người giàu đừng tự hào về sự giàu có mình. Nhưng ai tự hào hãy tự hào về: Sự thấu hiểu và nhận biết Ta là Đức Giê-hô-va, Đấng thực hiện lòng nhân ái, Đức liêm khiết và công chính trên đất; Vì Ta ưa thích những điều ấy.” Đức Giê-hô-va phán vậy.