Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Truyền-đạo 6:1-12

Truyền-đạo 6:1-12 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)

Có một tai-nạn khác mà ta đã thấy dưới mặt trời, thường làm nặng-nề cho loài người. Kìa có một người mà Đức Chúa Trời đã ban cho sự giàu-có, của-cải, và sang-trọng, đến nỗi mọi sự lòng người ước-ao, chẳng thiếu gì hết; nhưng Đức Chúa Trời không cho người có thể ăn lấy, bèn là một người khác được ăn. Ấy là một sự hư không, một tai-nạn cực khổ. Nếu một người sanh trăm con trai, và sống nhiều năm cho đến cao niên trường-thọ, mà lòng chẳng được hưởng phước, và chết chẳng được chôn; ta nói đứa con sảo còn hơn người ấy; vì đứa con sảo ra hư-không, lại trở về sự tối-tăm, và tên nó bị sự u-ám vùi-lấp. Nó không thấy mặt trời, cũng không biết đến; nó có được phần an-nghỉ hơn người kia. Người dầu sống đến hai ngàn năm, mà không hưởng được chút phước nào, cuối-cùng cả thảy há chẳng về chung một chỗ sao? Mọi sự lao-khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện. Người khôn-ngoan hơn chi kẻ ngu-muội? Người nghèo biết đạo ăn ở trước mặt người ta, nào có ích chi? Sự gì thấy bằng mắt hơn là sự tham-muốn buông-tuồng; điều đó lại là một sự hư-không, theo luồng gió thổi. Phàm điều gì có trước thì đã được đặt tên từ lâu rồi; loài người sẽ ra thể nào, thì đã biết từ trước rồi; người không thể cãi-trả với Đấng mạnh hơn mình. Có nhiều điều gia-thêm sự hư-không; vậy, người ta được ích chi hơn; Vả, trong những ngày của đời hư-không mà loài người trải qua như bóng, ai biết điều gì là ích cho mình? Vì ai có thể nói trước cho người nào về điều sẽ xảy ra sau mình ở dưới mặt trời?

Truyền-đạo 6:1-12 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

Tôi thấy có một hoàn cảnh bi thương rất thường xảy ra cho loài người sống trên đời. Đức Chúa Trời ban cho một người kia giàu có, tài sản, và danh vọng đến nỗi người chẳng thiếu một điều gì lòng người mong muốn. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không cho người quyền hưởng thụ. Một người xa lạ hưởng các tài sản ấy. Hoàn cảnh đau xót bi thương này quả là khó hiểu. Giả sử có một người kia sanh được cả trăm con cái, cao tuổi thọ, được sống lâu trên đất, nhưng lòng ước muốn vui hưởng những điều tốt lành không được thỏa nguyện, tôi cho rằng một em bé chết vừa lúc lọt lòng mẹ, dù không được chôn cất, còn có phước hơn. Dù em lặng lẽ vào đời, và ra đi vào cõi tối tăm, tên tuổi em bị bóng tối bao trùm; Dù em chưa hề thấy ánh mặt trời, cũng chưa ý thức được gì, em vẫn được yên nghỉ hơn người cao tuổi. Người dù có sống đến cả hai ngàn năm, nhưng không hưởng được phần phước gì trên đời này, cũng không bằng em bé chết vừa lúc lọt lòng mẹ. Phải chăng rốt cuộc mọi người đều cùng về một chỗ? Người đời làm lụng khổ nhọc là vì miếng cơm manh áo, Thế nhưng lòng tham muốn chẳng bao giờ được thỏa nguyện. Người khôn ngoan được lợi ích gì hơn kẻ dại? Người nghèo biết cách xử thế, nào có ích chi? Điều gì mắt thấy Tốt hơn là mộng ước. Đây cũng là phù vân, hư ảo, Như thể cố công bắt gió. Điều chi hiện có đã sẵn có tên rồi, Và chúng ta cũng biết rõ thân phận con người; Loài người không thể tranh biện Với Đấng mạnh hơn mình. Càng nhiều lý lẽ, Càng thêm rối beng. Có lợi ích gì lâu bền cho con người? Vì những ngày của đời người phù vân, trôi qua như bóng, ai biết được điều gì là tốt, lợi ích cho mình? Ai có thể nói cho người biết điều gì sẽ xảy ra, sau khi người nhắm mắt lìa đời?

Truyền-đạo 6:1-12 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)

Tôi lại thấy một điều tai hại trầm trọng khác xảy ra dưới mặt trời, và đó là tai họa lớn cho loài người. Có người được Đức Chúa Trời cho giàu có, danh dự, và mọi điều người ấy mong muốn, nhưng Ngài không cho người cơ hội để vui hưởng những điều này. Người chết, của cải của người để lại cho một người xa lạ khác hưởng! Đây là điều vô nghĩa—một hoàn cảnh bi thương. Giả sử có người sinh được trăm con và sống trường thọ. Nhưng người ấy không thấy thỏa nguyện trong đời sống và khi chết chẳng được chôn cất tử tế, tôi cho rằng người ấy chết ngay lúc mới sinh ra còn sướng hơn. Vì đứa trẻ đến từ hư vô, và trở về trong bóng tối. Ngay cả tên đứa trẻ cũng chưa được đặt, nó cũng chưa hề thấy ánh mặt trời và cũng không biết gì về đời sống. Thà như đứa trẻ được bình an còn hơn lớn lên trở nên người không vui vẻ. Người có thể sống đến vài nghìn năm nhưng vẫn không thấy thỏa nguyện. Người ấy cũng sẽ chết như mọi người—vậy, người hưởng được lợi ích gì? Mọi người dành hết đời sống mình vì miếng ăn, thế mà họ vẫn không được thỏa mãn. Vậy người khôn ngoan có thật sự tốt hơn người ngu dại? Người nghèo được lợi gì khi khôn ngoan và biết cách xử sự trước mặt những người khác? Tận hưởng những gì đang có còn hơn mong muốn những điều không có. Mơ mộng hảo huyền là vô nghĩa—như chạy theo luồng gió. Mọi thứ hiện hữu đã được định sẵn. Số phận một người ra sao đã được biết trước từ lâu. Vậy nên không ai cưỡng lại số mệnh Đức Chúa Trời đã định cho mình. Cứ lắm điều, nhiều lời, càng thêm vô nghĩa. Vậy nói nhiều có ích gì? Trong những ngày vô nghĩa chóng tàn của đời người, ai biết được rằng sống thế nào mới hữu ích? Đời sống chúng ta chỉ là cái bóng. Ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta lìa đời?

Truyền-đạo 6:1-12 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

Ta cũng thấy một điều nghịch lý khác trên đời đã gây bực dọc cho con người không ít. Một số người được Thượng Đế ban cho của cải, giàu sang và danh dự. Họ có đủ thứ. Nhưng Thượng Đế không cho họ hưởng những thứ đó mà là một người dưng. Điều đó quả thật vô ích và hết sức nghịch lý. Dù ai sống lâu đến đâu đi nữa nhưng nếu không hưởng được điều Thượng Đế cho hoặc được an táng tươm tất thì ích lợi gì? Ta cho rằng hài nhi sảo thai còn may mắn hơn người ấy. Hài nhi sảo thai thật vô dụng. Nó sinh ra trong sương mù rồi chết đi trong bóng tối, không tên tuổi. Hài nhi ấy không hề thấy ánh mặt trời, không biết gì cả nhưng nó còn được an nghỉ hơn người kia. Dù cho người ấy sống đến hai ngàn năm đi nữa mà không tận hưởng được cuộc đời thì có phải cả hai đều về chung một chỗ không? Ai cũng làm việc để nuôi thân, nhưng hình như chẳng bao giờ đủ. Vì thế cho nên người khôn cũng không hơn gì kẻ ngu dại. Và người nghèo cho dù biết sống trên đời cũng không ích lợi gì cho mình. Thà hài lòng với điều mình có còn hơn ham muốn thêm. Càng ham muốn càng vô ích, giống như chạy theo mây khói. Điều gì đang xảy ra thật đã được trù liệu từ lâu. Ai cũng biết loài người chỉ là người thôi. Không ai có thể biện luận với Thượng Đế, vì Ngài mạnh hơn tất cả mọi người. Ngươi càng nói nhiều bao nhiêu, càng vô ích bấy nhiêu. Có lợi gì đâu? Loài người chỉ sống tạm mấy ngày vô nghĩa trên đất; đời người như bóng câu qua cửa sổ. Lúc còn sống ai biết được điều gì tốt nhất cho mình đâu? Có ai biết tương lai ra sao đâu?

Truyền-đạo 6:1-12 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)

Có một nỗi bất hạnh đã xảy ra dưới ánh mặt trời, và điều ấy trở nên rất phổ thông giữa thế giới loài người: Một người được Đức Chúa Trời ban cho nhiều của cải, giàu có, và tôn trọng đến nỗi không thiếu bất cứ điều gì lòng mình muốn; thế nhưng Đức Chúa Trời không cho người ấy hưởng những điều ấy, mà lại cho người khác hưởng. Điều đó là vô nghĩa và là nỗi bất hạnh đau thương. Nếu một người sinh được một trăm con và sống đến cao niên trường thọ, mà lòng không hề cảm thấy được phước, và khi chết lại không được chôn, thì tôi nghĩ đứa bé qua đời trong lòng mẹ còn có phước hơn. Vì nó đi vào hư vô, ra đi vào bóng tối, và tên nó chìm vào cõi tối tăm. Dù nó chưa hề thấy ánh sáng mặt trời và cũng không biết gì ở đời đi nữa, so với người kia nó vẫn có phước hơn. Dù người ấy sống đến hai ngàn năm, nhưng không hề cảm thấy cuộc đời mình có phước hạnh gì, rồi cuối cùng chết đi, và về cùng một chỗ như bao nhiêu người khác, liệu đời sống ấy có ý nghĩa gì chăng? Người ta vất vả làm lụng để nuôi miệng, nhưng cơn đói vẫn luôn tái diễn. Hãy gẫm xem, người khôn có lợi gì hơn kẻ dại chăng? Người nghèo được lợi gì khi cố học để biết cách xử sự trước mặt những người sống chăng? Tận hưởng những gì đang có trước mắt tốt hơn là mơ mộng những gì viển vông xa vời thực tế. Điều đó cũng là vô nghĩa và là hoài công bắt gió. Những gì hiện hữu đã được định trước từ lâu. Con người ra sao đã được biết rõ tự ngàn xưa; người ta không thể cãi lại Đấng mạnh hơn mình. Quả thật càng lắm lời càng thêm vô nghĩa, vậy nói cho lắm sẽ có lợi gì cho ai chăng? Ai có thể biết trước phước hạnh gì sẽ xảy đến cho mỗi người trong cuộc sống ngắn ngủi, vô nghĩa, và qua nhanh như chiếc bóng này chăng? Vì ai có thể nói cho một người biết trước chuyện gì sẽ xảy ra dưới ánh mặt trời sau khi người ấy qua đời chăng?

Truyền-đạo 6:1-12 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)

Ta lại thấy một tai họa khác xảy ra dưới ánh mặt trời, đó là một tai họa lớn đối với loài người: Có một người được Đức Chúa Trời ban cho sự giàu có, của cải và danh vọng, đến nỗi người không thiếu bất cứ điều gì lòng mình mong muốn. Nhưng Đức Chúa Trời không cho người ấy hưởng những điều đó, mà lại cho một người xa lạ khác hưởng. Đó là sự hư không, một tai họa đau thương. Nếu có một người sinh hàng trăm con cái và sống lâu trăm tuổi, mà lòng không được thỏa nguyện về các phước lành, và chết chẳng được chôn, ta cho rằng đứa bé chết lúc mới sinh còn có phước hơn người ấy. Vì nó đến trong sự hư không, lại trở về với bóng tối; tên tuổi nó bị chôn vùi trong bóng tối. Nó chưa hề thấy, cũng chưa hề biết đến ánh mặt trời; tuy nhiên, nó được an nghỉ hơn người kia. Giả sử người kia sống đến hai nghìn năm nhưng không hưởng được một chút phước hạnh nào thì có ích gì? Chẳng phải mọi người đều về cùng một chỗ sao? Mọi nỗi lao khổ của con người là vì miệng mình, nhưng lòng thèm khát thì không bao giờ được thỏa mãn. Người khôn ngoan có lợi gì hơn kẻ ngu dại? Người nghèo mà biết cách xử thế có được lợi gì không? Điều mắt thấy tốt hơn là điều mơ ước viển vông. Đây cũng là sự hư không, theo luồng gió thổi. Điều gì hiện có thì đã được đặt tên từ lâu rồi, loài người sẽ ra sao thì đã được cho biết từ trước; vậy loài người không thể cưỡng lại Đấng mạnh hơn mình. Càng nhiều lời càng thêm sự hư không; vậy nói nhiều có ích lợi gì cho con người? Vì ai biết được điều gì là tốt cho con người trong chuỗi ngày hư không và qua mau như chiếc bóng? Ai có thể nói trước cho con người điều gì sẽ xảy ra dưới ánh mặt trời sau khi mình lìa đời?