Rô-ma 4:4-8
Rô-ma 4:4-8 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Vả, đối với kẻ nào làm việc, thì tiền công không kể là ơn, nhưng kể như là nợ, còn kẻ chẳng làm việc chi hết, nhưng tin Đấng xưng người có tội là công-bình, thì đức-tin của kẻ ấy kể là công-bình cho mình. Ấy vậy, vua Đa-vít cũng tỏ ra cái phước của người mà Đức Chúa Trời kể cho là công-bình chẳng bởi việc làm, mà rằng: Phước thay cho kẻ, lỗi mình được tha-thứ, Tội mình được che-đậy! Phước thay cho người mà Chúa chẳng kể tội-lỗi cho!
Rô-ma 4:4-8 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
Đối với người làm việc thì tiền công không được kể là ơn mà phải kể là nợ; còn đối với người không làm nhưng chỉ tin vào Đấng xưng công chính kẻ vô đạo thì đức tin của người ấy được kể là công chính. Ngay vua Đa-vít cũng nói như vậy về phước hạnh của người mà Đức Chúa Trời kể là công chính không bởi việc làm: “Phước cho người Được tha vi phạm, Được khỏa lấp tội lỗi; Phước cho những ai Mà Chúa sẽ chẳng bắt tội.”
Rô-ma 4:4-8 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Khi một người làm việc lãnh thù lao, không thể coi thù lao như ân huệ, nhưng là tiền công. Còn người được kể là công chính không vì việc họ làm, nhưng do tin Đức Chúa Trời, Đấng tha tội cho mình. Khi trình bày hạnh phúc của người được Đức Chúa Trời kể là công chính, Đa-vít đã từng xác nhận: “Phước cho người có tội được tha thứ, vi phạm được khỏa lấp. Phước cho những người được Chúa Hằng Hữu làm sạch.”
Rô-ma 4:4-8 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Ai làm việc thì lương bổng không thể xem là quà biếu mà là tiền công của mình. Nhưng con người không thể làm cách nào để hòa thuận lại với Thượng Đế được. Nên con người phải trông cậy vào Thượng Đế là Đấng có thể khiến cho kẻ ác hòa thuận lại với Ngài. Thượng Đế sẽ chấp nhận đức tin của họ, nhờ đó họ được hòa thuận lại với Ngài. Đa-vít cũng đã nói tương tự như thế. Ông bảo rằng ai được hòa thuận với Thượng Đế, nghĩa là được Ngài tha thứ những tội lỗi của mình, thật có phúc. “Phúc cho người nào được xóa hết tội, bao nhiều việc phạm pháp đều được tha thứ. Phúc cho kẻ mà Chúa không kết tội.”
Rô-ma 4:4-8 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
Thế thì, đối với người làm việc, tiền công không phải là ơn huệ, nhưng là món nợ chủ phải trả. Nhưng đối với người không cậy vào việc làm, mà chỉ tin vào Đấng làm cho người có tội được xưng công chính, thì đức tin của người ấy được kể là yếu tố giúp người ấy được xưng công chính. Đó cũng là điều Đa-vít đã nói về phước hạnh của người được Đức Chúa Trời kể là công chính mà không nhờ cậy vào việc làm, “Phước cho người được tha những vi phạm mình, Được khỏa lấp những tội lỗi mình. Phước cho người được Chúa không kể tội của mình.”
Rô-ma 4:4-8 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Đối với người làm việc, tiền công không được kể là ân huệ, nhưng phải kể là nợ; còn với người không làm việc, nhưng tin vào Đấng xưng công chính cho người có tội thì đức tin của người ấy được kể là công chính. Vì vậy, khi đề cập về phước hạnh của người được Đức Chúa Trời kể là công chính không bởi việc làm, Đa-vít nói: “Phước cho người nào lỗi lầm được thứ tha, Tội lỗi được khỏa lấp! Phước cho người mà Chúa không kể là có tội!”