Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Mác 6:30-56

Mác 6:30-56 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)

Các sứ-đồ nhóm lại cùng Đức Chúa Jêsus, thuật cho Ngài mọi điều mình đã làm và dạy. Ngài phán cùng sứ-đồ rằng: Hãy đi tẻ ra trong nơi vắng-vẻ, nghỉ ngơi một chút. Vì có kẻ đi người lại đông lắm, đến nỗi Ngài và sứ-đồ không có thì giờ mà ăn. Vậy, Ngài và sứ-đồ xuống thuyền đặng đi tẻ ra trong nơi vắng-vẻ. Nhưng nhiều người thấy đi, thì nhìn biết; dân-chúng từ khắp các thành đều chạy bộ đến nơi Chúa cùng sứ-đồ vừa đi, và đã tới đó trước. Bấy giờ Đức Chúa Jêsus ở thuyền bước ra, thấy đoàn dân đông lắm, thì Ngài động lòng thương-xót đến, vì như chiên không có người chăn; Ngài bèn khởi-sự dạy-dỗ họ nhiều điều. Trời đã chiều, môn-đồ tới gần Ngài mà thưa rằng: Chỗ nầy là vắng-vẻ, và trời đã chiều rồi; xin cho dân chúng về, để họ đi các nơi nhà quê và các làng gần đây đặng mua đồ-ăn. Ngài đáp rằng: Chính các ngươi phải cho họ ăn. Môn-đồ thưa rằng: chúng tôi sẽ đi mua đến hai trăm đơ-ni-ê bánh để cho họ ăn hay sao? Ngài hỏi rằng: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Hãy đi xem thử. Môn-đồ xem-xét rồi, thưa rằng: Năm cái bánh và hai con cá. Ngài bèn truyền cho môn-đồ biểu chúng ngồi xuống hết thảy từng chòm trên cỏ xanh. Chúng ngồi xuống từng hàng, hàng thì một trăm, hàng thì năm chục. Đức Chúa Jêsus lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, rồi bẻ bánh ra mà trao cho môn-đồ, đặng phát cho đoàn dân; lại cũng chia hai con cá cho họ nữa. Ai nấy ăn no-nê rồi; người ta lượm được mười hai giỏ đầy những miếng bánh và cá còn thừa lại. Vả, số những kẻ đã ăn chừng năm ngàn người. Rồi Ngài liền giục môn-đồ vào thuyền, qua bờ bên kia trước mình, hướng đến thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng về. Ngài lìa khỏi chúng rồi, thì lên núi mà cầu-nguyện. Đến tối, chiếc thuyền đương ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất. Ngài thấy môn-đồ chèo khó nhọc lắm, vì gió ngược. Lối canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng môn-đồ; và muốn đi trước. Môn-đồ thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, ngờ là ma, nên la lên; vì ai nấy đều thấy Ngài và sợ hoảng. Nhưng Ngài liền nói chuyện với môn-đồ và phán rằng: Hãy yên lòng, ta đây, đừng sợ chi. Ngài bèn bước lên trên thuyền với môn-đồ, thì gió lặng. Môn-đồ càng lấy làm lạ hơn nữa; vì chẳng hiểu phép lạ về mấy cái bánh, bởi lòng cứng-cỏi. Khi Ngài và môn-đồ đã qua khỏi biển, đến xứ Ghê-nê-xa-rết, thì ghé thuyền vào bờ. Vừa ở trong thuyền bước ra, có dân-chúng nhận-biết Ngài, chạy khắp cả miền đó, khiêng những người đau nằm trên giường, hễ nghe Ngài ở đâu thì đem đến đó. Ngài đến nơi nào, hoặc làng, thành, hay là chốn nhà-quê, người ta đem người đau để tại các chợ, và xin Ngài cho phép mình ít nữa được rờ đến trôn áo Ngài; những kẻ đã rờ đều được lành bịnh cả.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

Các sứ đồ nhóm họp cùng Đức Giê-su và tường trình cho Ngài mọi điều họ đã thực hiện và dạy. Ngài bảo họ rằng: “Các con hãy lui vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi một chút.” Vì kẻ đi người lại đông đúc, đến nỗi họ không có thì giờ ăn uống. Ngài và các môn đệ lên thuyền đi đến một nơi thanh vắng. Nhiều người thấy vậy và nhận biết chỗ đó nên từ các thành thị kéo nhau chạy bộ tới trước. Vừa ra khỏi thuyền, Ngài thấy đoàn dân đông đúc thì động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy họ nhiều điều. Trời đã xế chiều, các môn đệ đến thưa với Ngài rằng: “Đây là nơi vắng vẻ và đã gần tối, xin Thầy cho dân chúng về để họ vào các làng xóm quanh đây mua gì để ăn.” Nhưng Ngài đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đệ thưa: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng đê-na-ri bánh cho họ ăn sao?” Ngài bảo: “Các con đi xem thử ở đây có bao nhiêu bánh?” Khi đã xem xét xong, họ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá.” Ngài truyền cho các môn đệ bảo dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống từng nhóm, nhóm thì một trăm, nhóm thì năm mươi. Đức Giê-su cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, cảm tạ Đức Chúa Trời rồi bẻ bánh đưa cho các môn đệ để phân phát cho dân chúng, Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn no nê. Bánh và cá còn thừa đựng đầy mười hai giỏ. Trong số người ăn có khoảng năm ngàn người đàn ông. Đức Giê-su liền truyền cho các môn đệ lên thuyền, qua phía thành Bết-sai-đa trước, rồi Ngài giải tán dân chúng. Khi họ đã ra về, Ngài lên núi cầu nguyện. Tối đến, thuyền ra giữa biển, còn một mình Ngài trên bờ. Ngài thấy các môn đệ chèo chống vất vả vì gió ngược. Khoảng bốn giờ sáng đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển đến cùng họ và định vượt qua họ. Các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt biển thì tưởng là ma nên kêu la thất thanh, vì ai nấy đều trông thấy và hoảng sợ. Nhưng Ngài liền bảo họ: “Hãy yên tâm, Ta đây, đừng sợ!” Ngài vừa bước lên thuyền với họ thì gió lặng yên. Mọi người đều kinh ngạc, vì họ vẫn không hiểu phép lạ hóa bánh và lòng họ còn cứng cỏi. Qua bờ bên kia, Đức Giê-su và các môn đệ cặp bến Ghê-nê-sa-rết. Vừa ra khỏi thuyền, dân chúng đã nhận biết Ngài. Họ chạy ngược xuôi khắp vùng, hễ nghe Ngài ở đâu thì khiêng những người bệnh nằm trên giường đến đó. Bất cứ nơi nào Ngài đến, dù làng mạc, thành phố hay thôn quê, người ta đều đem người bệnh lại các khu họp chợ và nài xin Ngài cho họ chỉ sờ vào gấu áo Ngài. Bao nhiêu người sờ đến Ngài, đều được lành cả.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)

Các sứ đồ trở về phúc trình với Chúa Giê-xu mọi điều họ đã làm và giảng dạy. Chúa Giê-xu bảo: “Chúng ta nên đi riêng đến chỗ thanh tĩnh nghỉ ngơi một lúc!” Vì quá nhiều người đến xin gặp Chúa, nên Ngài và các môn đệ không có thì giờ ăn uống. Chúa và các môn đệ xuống thuyền đến nơi vắng vẻ. Thấy thuyền rời bến, dân chúng đoán biết chỗ Ngài định đi, nên tìm đường tắt, kéo nhau chạy bộ đến trước. Vừa đặt chân lên bờ, Chúa Giê-xu động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài tiếp tục dạy dỗ họ. Đến chiều tối, các môn đệ thưa với Chúa: “Thưa Thầy ở đây hoang vắng quá, mà trời đã gần tối. Xin Thầy cho họ giải tán để họ vào làng gần đây mua thức ăn!” Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn!” Các môn đệ thưa: “Đem cả gia tài mua bánh mới có thể đãi đám đông này!” Chúa hỏi: “Các con xem ở đây có bao nhiêu ổ bánh?” Các môn đệ kiểm kê rồi trở lại trình: “Thưa, có năm ổ bánh và hai con cá!” Chúa Giê-xu ra lệnh cho dân chúng ngồi xuống từng nhóm trên bãi cỏ. Họ ngồi thành từng nhóm năm mươi hoặc một trăm người. Chúa Giê-xu cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời cảm tạ Đức Chúa Trời rồi bẻ ra, đưa các môn đệ phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no nê. Các môn đệ đi lượm những mẩu bánh và cá còn thừa, đựng đầy mười hai giỏ. Riêng số đàn ông dự bữa ăn hôm đó lên đến 5.000 người. Lập tức, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ xuống thuyền qua thành Bết-sai-đa, còn Ngài ở lại cho dân chúng ra về. Sau đó, Chúa lên núi cầu nguyện. Đến tối, thuyền các môn đệ đã ra khơi, Chúa vẫn còn trên bờ. Ngài thấy họ phải ra sức chèo chống, vì thuyền ngược gió. Khoảng ba giờ sáng, Chúa Giê-xu đi bộ trên mặt nước, và định vượt lên trước họ. Thấy có người đi trên mặt nước, các môn đệ rú lên kinh khủng, vì ngỡ là ma. Mọi người trông thấy Ngài đều khiếp đảm. Nhưng Chúa Giê-xu trấn an: “Ta đây, các con đừng sợ!” Chúa bước vào thuyền, sóng gió liền lặng yên. Ai nấy ngạc nhiên vô cùng. Họ vẫn không hiểu phép lạ hóa bánh ra nhiều vì tâm trí vẫn đóng kín. Đến bờ bên kia, họ neo thuyền tại bến Ghê-nê-xa-rết. Mọi người vừa bước lên bờ, dân chúng nhận ra Chúa Giê-xu ngay, nên vội vã chạy vào các thôn xóm khiêng người bệnh đến với Chúa. Chúa đi đến đâu—nơi làng mạc, thành phố, hay thôn quê—người ta đều đem người bệnh lại các khu họp chợ, xin Chúa cho họ sờ trôn áo Ngài, ai sờ áo Chúa đều được lành.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

Các môn đệ nhóm lại quanh Chúa Giê-xu và thuật lại cho Ngài nghe những gì họ làm và dạy. Dân chúng kẻ đến người đi tấp nập đến nỗi Chúa Giê-xu và các môn đệ không có thì giờ để ăn. Chúa Giê-xu bảo các môn đệ, “Thôi chúng ta hãy đi tìm chỗ nào vắng vẻ để nghỉ ngơi.” Nên họ xuống thuyền đi đến chỗ vắng, xa quần chúng. Nhưng nhiều người trông thấy thì biết, vì thế dân chúng từ đủ các tỉnh liền chạy bộ đến chỗ Ngài sắp tới và đến trước Chúa Giê-xu cùng các môn đệ. Vừa tới nơi, Ngài thấy dân chúng đang đợi. Ngài cảm thương họ vì họ như chiên không có người chăn nên Chúa Giê-xu dạy dỗ họ nhiều điều. Xế chiều các môn đệ đến thưa với Ngài, “Chỗ nầy vắng vẻ mà trời đã xế chiều rồi. Xin thầy cho họ về để họ đi vào vùng quê và làng mạc quanh đây mua thức ăn.” Nhưng Chúa Giê-xu đáp, “Các con phải cho họ ăn.” Các môn đệ thưa, “Chúng con phải dùng nguyên một năm lương mới đủ tiền mua thức ăn cho chừng nầy người!” Chúa Giê-xu hỏi họ, “Các con có bao nhiêu ổ bánh? Đi xem thử đi.” Sau khi đã kiểm điểm họ trình, “Dạ có năm ổ bánh và hai con cá.” Chúa Giê-xu bảo các môn đệ cho dân chúng ngồi từng nhóm trên cỏ xanh. Họ liền ngồi từng nhóm năm chục, nhóm một trăm. Chúa Giê-xu cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời tạ ơn Thượng Đế. Ngài bẻ bánh ra đưa cho các môn đệ phân phát cho dân chúng. Rồi Ngài cũng phát cá nữa. Tất cả mọi người đều ăn uống no nê. Các môn đệ gom được đầy mười hai giỏ bánh và cá thừa. Trong số người ăn có hơn năm ngàn người đàn ông. Chúa Giê-xu liền bảo các môn đệ xuống thuyền, qua thành Bết-xai-đa ở bờ bên kia trước Ngài. Còn Ngài thì ở lại để giải tán dân chúng. Sau khi họ về rồi, Chúa Giê-xu lên núi cầu nguyện. Đêm xuống, thuyền đã đến giữa hồ rồi mà Chúa Giê-xu vẫn còn ở một mình trên bờ. Ngài thấy các môn đệ chèo chống rất cực nhọc vì gặp gió ngược. Vào khoảng ba đến sáu giờ sáng, Chúa Giê-xu đi trên mặt nước đến với họ và Ngài định đi qua mặt thuyền. Khi các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt nước, thì tưởng thấy ma, nên la lên. Người nào cũng nhìn thấy, nên sợ hoảng. Nhưng Chúa Giê-xu lập tức trấn an họ, “Đừng sợ, Thầy đây mà.” Lúc Ngài bước vào thuyền với họ thì gió lặng. Các môn đệ vô cùng kinh ngạc. Họ không hiểu ý nghĩa phép lạ về năm ổ bánh vì trí họ còn tối tăm. Sau khi băng qua hồ thì họ đến bờ Ghê-nê-xa-rết rồi buộc thuyền tại đó. Chúa Giê-xu vừa bước ra khỏi thuyền thì dân chúng nhận ra Ngài. Quần chúng khắp nơi đổ xô đến, hễ nghe Ngài đi đâu là người ta khiêng những người bệnh nằm trên cáng đến đó. Bất cứ chỗ nào Ngài đi, từ làng mạc, thành thị hay vùng quê, dân chúng cũng đều đưa những người bệnh đến đó, vào trong phố chợ. Họ nài nỉ xin được rờ ven áo Ngài. Hễ ai rờ đến đều được lành cả.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)

Các sứ đồ tụ về quanh Đức Chúa Jesus và tường trình với Ngài mọi điều họ đã làm và đã dạy. Ngài nói với họ, “Chính các ngươi hãy lánh vào một nơi vắng vẻ để nghỉ một lúc.” Vì có rất nhiều người tới lui đến nỗi họ không có thì giờ để ăn. Vậy họ xuống thuyền và chèo đến một nơi hoang vắng. Nhưng khi dân chúng thấy họ chèo thuyền đi và đoán biết nơi nào họ sẽ đến, nhiều người từ các thành đã chạy bộ đến đó trước họ. Vì thế vừa ra khỏi thuyền, Ngài thấy một đoàn dân rất đông đang đợi sẵn. Ngài động lòng thương xót họ, vì họ như đàn chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. Khi ấy trời đã khá xế chiều, các môn đồ đến thưa với Ngài, “Nơi đây thật hoang vắng, và trời cũng đã quá xế chiều, xin Thầy cho họ giải tán để họ có thể vào các thôn xóm và làng mạc quanh đây mua thức ăn cho họ.” Ngài trả lời họ, “Chính các ngươi phải cho họ ăn.” Họ đáp, “Chúng con phải đi và mua hai trăm đơ-na-ri tiền bánh cho họ ăn sao?” Ngài hỏi họ, “Các ngươi có bao nhiêu bánh? Hãy đi và xem thử coi.” Khi biết được rồi họ nói, “Thưa có năm cái bánh và hai con cá.” Ngài truyền cho họ bảo mọi người ngồi xuống thành từng nhóm trên cỏ xanh. Vậy họ ngồi xuống thành những nhóm một trăm người hoặc năm mươi người. Đoạn Ngài cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, bẻ bánh ra, và trao cho các môn đồ để họ phát cho dân. Ngài cũng phát hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn và được no nê. Họ gom lại được mười hai giỏ đầy bánh vụn và cá dư. Số người ăn bánh là năm ngàn đàn ông. Liền sau đó Ngài bảo các môn đồ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, tức về hướng Thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài ở lại để giải tán đám đông. Sau khi tiễn chào họ, Ngài lên núi để cầu nguyện. Tối đến thuyền đã ra giữa biển, còn Ngài đang ở trên đất một mình. Ngài thấy các môn đồ chèo chống vất vả vì phải đương đầu với gió ngược; khoảng canh tư đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển đến với họ, và dường như Ngài muốn qua mặt họ. Khi thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, họ tưởng là ma, nên la thét lên, vì tất cả họ đều thấy Ngài và cực kỳ sợ hãi. Nhưng ngay lập tức Ngài bảo họ, “Hãy yên lòng, Ta đây, đừng sợ.” Ngài bước lên thuyền với họ, và gió yên biển lặng. Các môn đồ vô cùng kinh ngạc; số là họ vẫn chưa hiểu nổi phép lạ hóa bánh ra nhiều vừa rồi, vì lòng họ vẫn còn cứng cỏi. Khi họ đã qua bên kia biển, họ cho thuyền cập vào bờ ở Ghê-nê-sa-rết và thả neo tại đó. Vừa khi họ ra khỏi thuyền, dân địa phương liền nhận ra Ngài. Họ chạy đi báo tin khắp miền đó, và người ta bắt đầu khiêng những người bịnh nằm trên cáng đến với Ngài. Hễ họ nghe Ngài ở đâu, họ khiêng các bịnh nhân đến đó. Bất cứ Ngài vào các làng mạc, thị trấn, hay thôn xóm nào, người ta đem những người đau yếu bịnh tật đến chợ ở nơi đó và xin Ngài cho họ được chạm vào viền áo Ngài. Tất cả ai chạm đến Ngài đều được chữa lành.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)

Các sứ đồ tụ họp chung quanh Đức Chúa Jêsus, tường trình với Ngài mọi việc họ đã làm và dạy dỗ. Ngài bảo các sứ đồ: “Các con hãy đi tẽ vào nơi thanh vắng, nghỉ ngơi một lúc.” Vì kẻ qua người lại quá đông, nên Ngài và sứ đồ không có thì giờ để ăn. Vậy, Thầy trò cùng xuống thuyền đi tẽ vào nơi thanh vắng. Nhiều người thấy thì nhận ra Đức Chúa Jêsus và các môn đồ nên từ khắp các thành, họ chạy bộ theo và đã đến đó trước. Vừa ra khỏi thuyền, Đức Chúa Jêsus thấy đoàn dân đông thì cảm thương họ, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. Khi trời về chiều, các môn đồ đến thưa với Ngài: “Nơi nầy hoang vắng mà trời đã chiều rồi; xin Thầy cho dân chúng về để họ đi vào các vùng quê, làng mạc lân cận mua thức ăn.” Nhưng Ngài bảo: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đồ thưa rằng: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đơ-ni-ê bánh cho họ ăn sao?” Ngài bảo: “Hãy đi xem các con có bao nhiêu bánh?” Sau khi xem xét, các môn đồ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá.” Ngài bảo các môn đồ sắp xếp dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống thành từng nhóm, nhóm một trăm, nhóm năm chục. Đức Chúa Jêsus lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, rồi bẻ bánh và trao cho các môn đồ để phân phát cho dân chúng. Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn no nê. Họ thu lại được mười hai giỏ đầy những mẩu bánh và cá thừa. Số người ăn bánh là năm nghìn người. Ngay sau đó, Đức Chúa Jêsus giục các môn đồ xuống thuyền đi trước qua bờ bên kia, hướng về thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng ra về. Sau khi từ biệt họ, Ngài đi lên núi để cầu nguyện. Tối đến, thuyền ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất liền. Ngài thấy các môn đồ chèo chống vất vả vì gió ngược nên khoảng canh tư đêm ấy, Ngài đi trên mặt biển mà đến với môn đồ. Ngài muốn vượt lên trước họ. Nhưng khi thấy Ngài đi trên mặt biển, các môn đồ tưởng là ma nên la lên, vì tất cả đều thấy Ngài và hoảng sợ. Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán với họ: “Hãy yên lòng, Ta đây, đừng sợ!” Rồi Ngài bước lên thuyền với các môn đồ, và gió yên lặng. Họ vô cùng kinh ngạc, vì không hiểu ý nghĩa của phép lạ hóa bánh, do lòng họ còn cứng cỏi. Khi đã qua đến bờ bên kia, Đức Chúa Jêsus và các môn đồ đến đất Ghê-nê-xa-rết, neo thuyền tại đó. Vừa ra khỏi thuyền, dân chúng liền nhận ra Ngài. Họ chạy khắp vùng, hễ nghe Ngài ở đâu thì khiêng những người bệnh nằm trên giường đến đó. Bất cứ nơi nào Đức Chúa Jêsus đến, hoặc làng mạc, thành thị hay thôn quê, người ta đều đem những người bệnh đặt tại các chợ, và nài xin Ngài cho họ ít ra cũng được chạm vào gấu áo của Ngài; những ai đã chạm đến đều được lành bệnh.

Chia sẻ
Đọc Mác 6

Mác 6:30-56

Mác 6:30-56 VIE1925